Diệp Thiên đã vô cùng tức giận.
Nếu như là đánh không lại thì thôi, nhưng đánh được đối phương, mà đối phương lại dùng loại thủ đoạn đê tiện này, lấy vợ con của hắn bức bách hắn ngừng bắn, chuyện này phải nói như thế nào chứ?
Nếu cứ bị ép buộc ngừng bắn như vậy, hoặc là bị bức bách rồi làm cho trận chiến này rõ ràng có thể thắng lợi mà thành thất bại, vậy hắn còn có mặt mũi gì đi đối diện với thủ lĩnh của những bộ lạc này, mặt mũi nào đối mặt với những chiến sĩ đã hy sinh cho đại quân chứ?
Nhưng mà, nếu như không ngừng bắn, hia bên khai chiến, hỏa lực sẽ tấn công lên hồ lô tử kim, nếu đánh chắc chắn không thể đánh nổ hồ lô tử kim được, dù sao nó cũng là pháp bảo do Thái Thượng Lão Quân luyện chế.
Nhưng hỏa lực tấn công trên vách hồ lô, bên trong hồ lô nhất định sẽ có tiếng chấn động rất mãnh liệt, có thể nhấn chết Tôn Ngộ Không và Văn Tuyết Tâm hay không, Chiến nhi của hắn nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ bị nhấn chết ở bên trong.
Vì vậy, hắn không thể không ngừng bắn.
“Hừ!”
Câu Trần đại đế hừ nói: "Người ta thường nói, binh pháp trong chiến tranh là một nghệ thuật thay đổi, chỉ cần có thể thắng trận chiến này, cậu cần gì quản tôi dùng thủ đoạn gì? Có lẽ theo ý nghĩ của cậu thì cậu cảm thấy nó đê hèn. Nhưng trong mấy trăm vạn đại quân của tôi, tôi đây là một diệu kế cẩm nang bảo vệ đại quân chu toàn."
"Cho nên, đừng dùng ánh mắt của kẻ địch để phán xét quyết định mà tôi đưa ra, cậu cảm thấy tôi đê tiện, tôi lại nói cậu cậy nhiều người mà ăn hiếp ít người đấy!"
“Đúng vậy!”
Na Tra nói: "Mỗi khi chúng tôi chiến đấu với cậu, cậu có nhiều người hơn chúng tôi, vì vậy mới có thể năm lần bảy lượt đánh bại chúng tôi, thậm chí đáng ghét hơn là cậu còn bố trí cạm bẫy khắp nơi, làm cho chúng tôi rơi vào cạm bẫy, những thủ đoạn cậu sử dụng không được coi là bẩn thỉu sao, cậu có mặt mũi gì nói Câu Trần đại đế đê tiện?"
Diệp Thiên không còn gì để nói.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật không thể tin được, mấy chúng tiên thiên đình này lại táo bạo vô sỉ như vậy, quả thực là làm hắn phải nhìn bọn họ với cặp mắt khác.
“Vậy được.”
Diệp Thiên cố nén cơn giận mà nói: "Nói chúng tôi năm lần bảy lượt lấy nhiều hiếp ít sao? Có thể, nếu không phải như vậy, một mình tôi đấu với Na Tra cậu còn có Dương Tiễn, nếu như hai người người không dám, thì cứ gọi thêm Lý Tĩnh cùng tứ đại thiên vương, như vậy không phải lấy nhiều hiếp ít nữa chứ?"
“Vậy tôi hỏi các người, có dám đấu đơn với tôi không?”
Diệp Thiên có thể có cách gì?
Chỉ có thể dẫn dắt bọn họ đấu đơn với hắn, sau đó bắt lấy mấy tên, buộc bọn họ trao đổi Văn Tuyết Tâm, Chiến Nhi, và Tôn Ngộ Không. Trải qua hai năm tu luyện, thực lực của hắn đã tăng lên tới Thái Khổng Kính Bát Trọng.
Tuy rằng thực lực này, ở trước mặt đám người Dương Tiễn, Na Tra, vẫn không chịu nổi một kích.
Nhưng hắn có Tứ Linh hộ thể, thực lực của tứ linh này đủ để có thể một chiêu đánh bay bảy vị Đại La Kim Tiên, đối phó với những chúng tiên này vẫn là thừa sức.
Chỉ cần bọn họ dám đồng ý chiến đấu, tứ linh bắt từng người một, bắt Na Tra, Dương Tiễn, Lý Tĩnh, Xích Cước đại tiên, hắn lại không tin Câu Trần đại đế có thể mặc kệ sống chết của bọn họ, mà không đưa Văn Tuyết Tâm, Chiến Nhi và Tôn Ngộ Không ra trao đổi.
“Đấu đơn thì đấu đơn, ai sợ ai, không cần nhiều người như vậy, Na Tra tôi cũng đủ để giết anh mấy ngàn lần rồi!”
Na Tra tiến lên một bước, nói một cách ngạo nghễ.
Diệp Thiên đang muốn đồng ý.
Thái Ất chân nhân đột nhiên nói: "Na Tra, lui về, cẩn thận hắn lừa đấy, hắn có thể mang theo đại quân mạnh mẽ như vậy, mặc dù thực lực không tốt, nhưng chắc chắn là một người thông minh tuyệt đỉnh, cậu không đánh nổi hắn đâu, cẩn thận hắn lại cậu xong đời luôn. Đến lúc đó khóc cũng không kịp. "
Na Tra nghe vậy, cơ thể không khỏi run lên, vội vàng lui về, hô về hướng Diệp Thiên: "Trước hai quân trận. Không đấu đơn với anh, nếu không bị anh bày kế tôi sẽ chịu thiệt thòi lớn, nếu mà không có người, tôi có thể đánh chết anh đấy!"
"Đúng vậy! Không đấu đơn!" Dương Tiễn cũng nói: "Ai không biết cậu muốn bày mưu với chúng tôi chứ. Nếu không với thực lực của cậu, đừng nói chọn một đám người chúng tôi, Hao Thiên Khuyển của tôi thả ra cậu cũng đánh không lại, dựa vào đâu mà chọn nhiều người chúng tôi như vậy?"
Bọn họ không đấu đơn, Diệp Thiên cũng không còn cách nào.
Lúc này, Câu Trần đại đế nói: "Diệp Thiên, không muốn vợ con của cậu còn có Tôn Ngộ Không chết, thì hãy bảo đại quân của cậu giải tán trận hình, chủ động tới chịu trói, tôi có thể bảo đảm với cậu, bảo Ngọc Đế không phán án tử hình các người, cho cậu một mảnh đất để gia đình của cậu sống một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp."
"Nếu cậu không nghe tôi, vẫn quyết định làm theo ý mình, vậy điều chờ đợi các người chỉ có chết, đối đầu với Thiên Đình, cậu không thể đấu lại được đâu. "
“Cậu phải biết rằng, Thiên Đình cũng không có muốn đẩy cậu vào tình cảnh chết chóc, chỉ phái tôi một mình đối phó với cậu, chính là không muốn giết cậu, nếu không toàn bộ Tam Thanh Tứ Ngự ra tay, chỉ trong nháy mắt đã có thể khiến cậu hóa thành tro bụi!”
“Hừ!” Na Tra hừ nói: "Đừng nói toàn bộ Tam Thanh Tứ Ngự Ngũ Lão ra tay, sư huynh đệ của sư phụ tôi toàn bộ mười hai kim tiên Côn Lôn xuất mã, cũng đủ để khiến anh chết không có chỗ chôn!"
“Còn không mau tới chịu trói!”
Diệp Thiên không lên tiếng. Hơn một vạn thủ lĩnh bộ lạc toàn bộ bùng nổ, nhao nhao lớn tiếng chửi bới.
"Có gan thì đánh, đánh được, chúng tôi chết chúng tôi cũng nhận, đánh không lại chúng tôi còn ở đó mà to thì gọi gì là bản lĩnh?"
"Có gan các người gọi toàn bộ Tam Thanh Tứ Ngự Ngũ Lão tới. Nếu cho rằng chúng tôi sợ các người như vậy, cùng lắm là chết, mà các người vĩnh viễn sẽ trở thành trò cười của tam giới!"
“Muốn Minh chủ của chúng tôi giơ tay chịu trói, đứng là nói mà không suy nghĩ, Minh chủ chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm theo lời các người đâu!
“...”
Triệu Quân Thành nói với Diệp Thiên: "Minh chủ, mạng sống của nhiều huynh đệ như vậy đều nằm trong tay ngài, ngài tuyệt đối đừng đồng ý với bọn họ, đàn bà chết rồi có thể cưới người khác. Con trai chết rồi còn có thể sinh tiếp, còn nếu nhiều huynh đệ như vậy hy sinh rồi, ngài sẽ không bao giờ xây dựng một đội ngũ lớn như vậy, và sẽ không ai theo ngài nữa. Xin minh chủ nghĩ thật kỹ!"
“Xin hãy suy nghĩ thật kỹ!”
“Xin hãy suy nghĩ thật kỹ!”
“Xin hãy suy nghĩ thật kỹ!”
Các thủ lĩnh bộ lạc nhao nhao xin được khai chiến.
Sắc mặt Diệp Thiên trầm hẳn xuống.
Hắn đương nhiên sẽ không giơ tay chịu trói, bởi vì giơ tay chịu trói chính là bắt hắn và Văn Tuyết Tâm cùng với Chiến Nhi sẽ chết như cũ.
Nhưng mà, hắn thực sự không nỡ bắn chết vợ con mình.
Chiến nhi mới chỉ có hơn một tuổi thôi.
Văn Tuyết Tâm dù thế nào cũng không muốn chạy trốn mà đi cùng hắn.
Hắn làm sao nhẫn tâm hạ lệnh bắn chết hai mẹ con họ?
Đúng lúc này, giọng nói của Văn Tuyết Tâm truyền ra:
"Diệp Thiên, không cần quan tâm tôi và Chiến Nhi, đừng phụ nhiều người đi theo anh như vậy, hạ lệnh khai chiến đi, tôi và Chiến Nhi chết rồi, cũng sẽ không trách anh, nếu như có kiếp sau, tôi vẫn muốn làm vợ của anh, Chiến nhi cũng muốn làm con của anh, khai chiến đi, mau khai chiến đi..."
Nghe những lời Tuyết Tâm nói, Diệp Thiên đau lòng muốn chết, tiếng nắm đấm răng rắc vang lên, hốc mắt cũng đỏ hoe.
"Anh hãy khai chiến đi! Anh mau khai chiến đi! Đừng để tôi và Chiến nhi khinh thường anh! Diệp Thiên mau khai chiến!"
Giọng nói của Văn Tuyết Tâm lại truyền đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!