Lúc này, cáo thị đã được dán đầy thành Trường An. Nội dung cáo thị: Hai năm trước Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm đã bỏ trốn cùng nhau, bấp chấp Ngọc Đế ban hôn, do đó đã mạo phạm đến Thiên Đình. Ngọc Đế đã phái người đi thuyết phục bọn họ về quy án, tuy nhiên Diệp Thiên lại vô cùng hung ác, kết giao cùng sơn tặc giết hại thiên binh thiên tướng, những người đã khuyên nhủ hắn ta về quy án sau đó lại cấu kết cùng với các bộ tộc, xây dựng lực lượng riêng của mình, chống lại triều đình, giết hại tổng cộng lên đến một tỉ thiên binh thiên tướng, do đó đã phạm vào tội ác tày đình, theo quy luật Thiên Đình phải chu di cửu tộc.
Hai năm trước, Tôn Ngộ Không đã giết hại con trai của Dương Tiễn, Na Tra và cháu trai của Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước Đại Tiên cùng các hậu duệ khác của các trọng thần trong Thiên Đình nên đã phạm vào tội chết, lại còn cùng với Diệp Thiên cấu kết với nhau làm chuyện xấu, hơn nữa còn cùng nhau bách hại thiên binh thiên tướng, tội không thể dung tha.
Ngày hôm nay, Thiên Đình đã bắt được Tôn Ngộ Không và vợ con của Diệp Thiên, Ngọc Đế chiếu theo quy luật Thiên Đình kết án xử tử. Giờ Ngọ ngày mười, tại Trảm Thiên Đài của thành Trường An hành quyết.
Mong bách tính thiên hạ sẽ lấy đó làm gương, ghi nhớ kĩ, tuân theo pháp luật không được mạo phạm đến quy luật Thiên Đình, nếu không chính các người sẽ đi vào vết xe đổ đó.
Cáo thị vừa phát đi, cả thành Trường An xôn xao, hàng ngàn bách tính từ các đường phố ngõ hẻm đều chạy xuống đường vây quanh xem thông cáo.
“Trời ạ, nhanh như vậy đã ra phán quyết hơn nữa lại đích thân Ngọc Đế xử trảm!”
“Liên lụy đến cửu tộc, không phải trước tiên nên bắt kẻ đầu sỏ trước sau đó mới đến những kẻ liên lụy ư, tại sao Diệp Thiên vẫn còn chưa bị bắt đã bắt đầu xử trảm bọn người đó. Chuyện này thật không hợp lẽ?”
“Chỉ cần động não một chút cũng biết được đây chính là Ngọc Đế đang dụ rắn ra khỏi hang, mục đích chính là để cho Diệp Thiên đến cướp pháp trường sau đó mới một mẻ hốt gọn cả Diệp Thiên cùng đồng bọn. Phải nói rằng thủ đoạn này của Ngọc Đế vô cùng nham hiểm.”
“Không biết rằng là chém thật hay giả nữa, ngộ nhỡ Diệp Thiên không đến cứu bọn họ thì sẽ tống bọn họ và thiên lao hay cứ như thế trực tiếp chém đầu?”
“Còn phải nói, chắc chắn là trực tiếp chém đầu bọn họ rồi, nếu như lại tiếp tục giam cầm bọn họ trong thiên lao thì cáo thị chẳng phải là biến thành chuyện cười hay sao?”
“….”
Cuộc thảo luận như con nước thủy triều, cơ hồ tất cả mọi người trong thành đều đang thảo luận về chuyện này.
Trong Phiêu Miễu Đạo Viện.
“Lý Ngao, Dương Phong, mấy người nói xem liệu Diệp Thiên có đến cứu Văn Tuyết Tâm và con hắn ta không?” Ngưu Tiểu Ngọc hiếu kỳ hỏi.
“Nhất định sẽ đến!”
Lý Ngao vỗ ngực nói: “Tên Diệp Thiên này là một thằng liều, dám chống lại thiên điều cùng Văn Tuyết Tâm bỏ trốn, dám không sợ người hậu thuẫn chống lưng chúng ta mà đánh chúng ta, dám dụng binh cùng Thiên Đình khai chiến. Loại người này chẳng sợ chết nhất vì vậy tôi mới dám khẳng định như vậy. Hắn ta đến lúc đó nhất định sẽ đi cướp pháp trường, nếu như hắn ta không đi thì tôi đây cũng không mang họ Lý nữa!”
“Có lý!”
Mọi người đều gật đầu.
Dương Phong đắc ý nói: “Không sợ hắn đến cứu chỉ sợ hắn không đến cứu. Đợi mười ngày sau sẽ có kịch hay để xem rồi!”
“Nhất định rồi!” Tất cả mọi người đều gật đầu.
….
“Các người nói xem Đóa Đóa liệu có thật sự bị chém đầu hay không?” Bội Dao lo lắng hỏi.
“Tôi nghĩ là có. Dù gì thì cáo thị cũng đã được đưa ra, măc dù ai tinh ý nhìn vào cũng biết được rằng là do ba của Đóa Đóa phạm tội nhưng bất kể là do ba của Đóa Đóa có phạm tội hay không thì cuối cùng Đóa Đóa cũng sẽ phải bị xử chém mà thôi. Cáo thị của Thiên Đình được dán ra thông cáo không phải chỉ là để cho vui không đâu.” Có vị học tử nói.
Rất nhiều học tử đều gật đầu tỏ ra đồng ý.
Bội Dao sợ hãi nói: “Trương Diệp, cậu có cách nào cứu Đóa Đóa không?”
Trương Diệp cười khổ: “Đóa Đóa là bạn tốt của chúng ta. Tôi cũng muốn cứu cô ấy nhưng cũng chẳng có cách gì, ông ngoại tôi đã nói rồi Ngọc Đế lo sợ Diệp Thiên đe dọa đến ngai vị của mình vì suy cho cùng thì Diệp Thiên hiểu binh trận, dẫn theo đại quân với sức chiến đấu dũng mãnh. Một khi có cao thủ giúp đỡ, hắn ta có thể sẽ dẫn đến hỗn loạn nơi Thiên Đình vì vậy Ngọc Đế không thể không giết Diệp Thiên. Ai khuyên cũng chỉ là vô dụng, với thực lực thấp kém của chúng ta lấy gì để đi cứu Đóa Đóa chứ? Chỉ có thể đợi đến lúc đó cho cô ấy ăn một bữa cơm tử tù cuối cùng mà thôi.”
….
Thần Tiêu Ngọc Phủ.
“Cha, phải làm sao đây cha. Thông cáo đã được phát đi, mười ngày sau sẽ xử trảm Tuyết Tâm và cháu ngoại của con. Cha có cách nào để cứu Tuyết Tâm và cháu ngoại của con không cha?” Văn Tuyết Tâm hoang mang sợ hãi nói.
Vẻ mặt của Văn Trọng u ám nói: “Ta đã cầu xin Ngọc Đế nhưng Ngọc Đế nhất định phải giết bọn họ hơn thế nữa tám phần văn tướng triều đình đều ủng hộ việc chém đầu Tuyết Tâm, Đóa Đóa và cả Chiến nhi. Ta còn có thể làm gì đây?”
“Lẽ nào chúng ta cứ như vậy mà giương mắt nhìn Tuyết Tâm và Chiến nhi bị chém đầu hay sao?” Mẹ của Văn Tuyết Tâm gào khóc nói.
Văn Trọng tức giận nói: “Ta đi cướp pháp trường, thành công hay không thì các người đều phải chịu liên lụy, các người có sợ không, nếu không sợ thì ta sẽ đi cướp pháp trường.”
Mẹ của Văn Tuyết Tâm ngay lập tức im bặt.
“Lôi Tôn nguôi giận, thuộc hạ thấy rằng Lôi Tôn tốt hơn hết trước tiên nên hỏi Kim Linh Thánh Mẫu.” Một thuộc cấp của Văn Trọng nói.
Văn Trọng gật gật đầu.
Sau đó liền cưỡi một con Hắc kỳ lân, trưc tiếp đuổi theo người theo dõi trực tiếp đi gặp Kim Linh Thánh Mẫu.
“Sư tôn, người nói đệ tử nên làm thế nào? Lẽ nào cứ như vậy mà giương mắt nhìn Tuyết Tâm và Chiến nhi bị chém đầu hay sao? Xin sư tôn chỉ giáo. Hoặc là cầu xin sư tôn đi hỏi sư tổ có thể ra mặt cứu Văn Tuyết Tâm và Chiến nhi, đệ tử cầu xin sư tôn.”
Văn Trọng quỳ trên mặt đất, than vắn thở dài.
Kim Linh Thánh Mẫu nói: “Cho dù sư tổ của ngươi có ra mặt đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào xoay chuyển được tình hình, trừ phi…”
“Trừ phi gì cơ?” Văn Trọng hỏi.
Kim Linh Thánh Mẫu thở dài: “Trừ phi ngươi đi cướp pháp trường, bị bọn người Thái Ất Kim Tinh giết chết, sư tổ của ngươi mới có thể ra mặt, có thể dùng chuyện này để cứu bọn họ một mạng.”
“Đương nhiên còn tùy thuộc vào ngươi có chịu đổi mạng hay không.”
Văn Trọng im lặng vài giây, hỏi: “Vậy còn người nhà của đệ tử thì sao, bọn họ có vì đệ tử đi cướp pháp trường mà bị liên lụy hay không?”
“Chuyện này ngươi yên tâm.”
Kim Linh Thánh Mẫu nói tiếp: “Nhà họ Văn các người đối với Ngọc Đế mà nói không có đe dọa gì, sư tổ ngươi nói một lời sẽ cứu được Văn gia các ngươi. Chỉ cần Thiên Tiêu Ngọc Phủ này đổi chủ thì các người sẽ không có chuyện gì.”
Văn Trọng gật đầu nói: “Cảm tạ sư tôn đã chỉ dẫn cho đệ tử, đệ tử biết mình nên làm gì rồi.”
…..
Thời gian trôi qua, thông cáo đã được dán ở Đông Thắng Thần Châu, Bắc Câu Lô Châu, Tây Ngưu Hạ Châu đến ngay cả Nam Chiêm Bộ Châu cũng đã loan truyền về nôi dung của thông cáo.
Có thể nói là cả toàn thiên giới đều đã biết.
Đương nhiên chuyện này là do chính Ngọc Đế có ý muốn để cho toàn Thiên giới biết, có như thế này thì Diệp Thiên cũng sẽ biết. Một khi Diệp Thiên biết được thì không lo không đến cứu người.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!