Trong lúc nhất thời, bên trong đạo quán mờ ảo tràn ngập các loại tiếng quát tháo.
Thế nhưng!
Bên ngoài đạo quán mờ ảo, có vẻ không có ai có thể nghe thấy họ, nên không có một ai đi qua đây để kiểm tra.
Nhất thời, mọi người ở bên trong đạo quán mờ ảo đều luống cuống.
“Tại sao lại có thể như vậy? Vì sao không ai nghe được tiếng la của chúng ta?”
Nhất thời, Lý Ngao có vẻ bất an.
Dương Phong không nói hai lời, mà đứng dậy bay ra ngoài.
Kết quả, vừa cất cánh không đến trăm mét, thì đã bị một lực lượng vô hình đanh ngã và bị bắn trở về, dẫn đến kết cục đầu rơi máu chảy.
“Này, này, này....”
Tất cả đám người Lý Ngao đều mơ hồ.
“Anh anh anh.... Đến cùng anh đã sử dụng thủ đoạn gì, vì sao bên ngoài không ai nghe được tiếng la của chúng tôi, vì sao chúng tôi không ra được?”
Lý Ngao triệt để luống cuống, không biết làm sao mà nhìn Diệp Thiên.
“Bởi vì, vị đạo nhân bên cạnh tôi này đã dùng tiên pháp để vây khốn toàn bộ đạo quán mờ ảo và cách ly nó với thế giới bên ngoài. Dù mấy người có kêu lên cũng sẽ không ai nghe thấy giọng nói của mấy người, muốn chạy trốn thì càng đừng có mơ!”
Diệp Thiên lạnh giọng đáp lại.
Lời kia vừa được thốt ra, nhất thời làm toàn trường náo động.
“Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì?”
“Không ra được, bên ngoài lại không ai nghe được tiếng la của chúng ta, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Hỏng rồi, thế này thì hỏng rồi, lúc này chúng ta chết chắc rồi!”
“...”
Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.
Đặc biệt là hơn một ngàn người mấy người Lý Ngao Dương Phong, chân bọn họ đều đã mềm nhũn, họ đồng loạt quỳ trên mặt đất, khóc lóc hô lên.
“Diệp Thiên, tha chúng tôi đi, chúng tôi không có ý định muốn bắt Lạn Thái Diệp và Trứng Thối để đánh con trai anh đâu!”
“Về sau chúng tôi cũng không dám nữa, van xin anh đừng vì vậy mà trách tội chúng tôi!”
“Buông tha cho chúng tôi một con đường được không, chúng tôi sẽ tự chặt hai tay có được không?”
Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Con tôi mới một tuổi rưỡi mà mấy người đã đối đãi với nó tàn nhẫn như vậy, còn dùng Trứng Thối để đập nó, đập nó tới mức đầu rơi máu chảy mà ai cũng cười vui vẻ như vậy. Mấy người quả thực là phát rồ rồi, mấy người không cần thiết sống trên cõi đời này nữa!”
Giọng nói vừa vang lên, Diệp Thiên đã cầm kiếm xông tới giết, anh giết một trận điên cuồng.
Chỉ một thoáng sau.
Âm thanh chém dưa thái rau vang lên khắp đạo quán.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng với tiếng la hoảng sợ cũng vang vọng theo.
Những âm thanh ấy vẫn không ngớt một chút nào.
Lý Ngao bọn họ xung quanh chừng một ngàn học sinh, đều bị Diệp Thiên chém giết trên mặt đất, mùi máu tươi gây mũi tràn ngập ra.
Bịch!
Lý Ngao và đám người Dương Phong đều hoảng sợ muốn chết, họ nuốt nước miếng tới mức suýt chút nữa nuốt mất đầu lưỡi. Họ sợ hãi tới cực điểm, từng người ôm nhau mà lạnh run không ngừng.
“Diệp Thiên, đừng giết chúng tôi, có chuyện gì thì chúng ta cùng thương lượng, giết chúng tôi cũng không giải quyết được vấn đề, chưa kể còn có thể tăng thêm tội lỗi của anh, sẽ nặng thêm sự nghiêm phạt của thiên đình đối với anh. Chỉ cần anh thả chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp anh cầu tình, cầu xin ông ta bỏ qua cho vợ con anh nhé?”
Lý Ngao sợ hãi hỏi.
Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy có khả năng sao? Còn thả vợ con tôi à, anh cảm thấy tôi sẽ rơi vào bẫy của anh sao?”
“Nhưng anh giết chúng tôi cũng không giải quyết được vấn đề!”
Lý Ngao sắp khóc, khóc đến mức dữ dội vì trong lòng kinh sợ tới cực điểm!
“Không giết mấy người cũng không giải quyết được vấn đề, vậy tại sao tôi đây không giết mấy người cho khỏi hôi?” Diệp Thiên nói, anh chậm rãi giơ đồ đao trong tay lên.
“Người đâu cứu mạng! Viện trưởng! Người đâu cứu mạng!”
Đám người Lý Ngao hô lên.
Viện trưởng chạy tới, khiếp sợ nói: “Diệp Thiên, đừng làm như vậy, giết bọn họ sẽ không giải quyết được vấn đề. Sao không tha cho bọn họ một mạng, để cho bọn họ suy nghĩ lại, và tranh thủ khuyên trưởng bối của bọn họ đừng giết vợ con của anh?”
Diệp Thiên lắc đầu nói: “Không giết bọn họ thì không đủ để xoa dịu cơn tức giận. Về phần bọn họ có nghĩ lại, thì điều đó là không có khả năng, chó không đổi được việc ăn cứt, tôi mà thả bọn họ ra thì mấy ngày nữa bọn họ sẽ quên mất vết sẹo.”
Giọng nói vừa vang lên, Diệp Thiên đánh một kiếm xuống, chém Ngưu Tiểu Ngọc thành hai khúc, thần hồn bị Diệp Thiên nghiền nát!
“A!”
Lý Ngao bị bắn tung tóe máu đỏ, cảnh này đã làm cho Lý Ngao sợ đến mức kêu lên sợ hãi liên tục.
Nhất thời.
Tất cả bọn họ đều quỳ xuống.
Ngay cả một kẻ kiêu ngạo tự trọng như Dương Phong cũng quỳ ở trên mặt đất mà kêu khóc cầu xin tha thứ.
Thân thể Diệp Thiên nhoáng lên, lợi kiếm trong tay anh nhanh chóng cắt ngang qua bọn họ như cắt kim loại.
Khi anh dừng lại.
Gân tay gân chân của Lý Ngao đều bị Diệp Thiên diệt sạch, ngay cả đạo cốt của Lý Ngao cũng bị Diệp Thiên cắt đứt, mọi người nằm trên mặt đất kêu khóc không dừng.
Diệp Thiên muốn bắt bọn họ để uy hiếp thiên đình thả người, cho nên anh tạm thời lưu lại cái mạng nhỏ của bọn họ. Nếu thiên đình mà không thả người, anh sẽ nghiền nát bọn họ cũng không trễ.
Lúc này.
Càng ngày càng gần đến ba giờ chiều.
Khu vực xung quanh Trảm Tiên Đài ở thành Trường An đã kín người hết chỗ rồi.
Số người đông đúc láo nháo vây xung quanh ở Trảm Tiên Đài hết lớp này đến lớp khác.
Đây là Trảm Tiên Đài, là một địa điểm hành quyết nổi ở trong thành Trường An, là nơi chuyên được sử dụng để xử tử những chúng tiên xúc phạm thiên đinh và bị tuyên án tử hình. Người bình thường bị phán tử hình thì có thể không cần lên Trảm Tiên Đài, mà phải là người mắc phải trọng tội ngập trời mới có tư cách bị chém giết ở trên Trảm Tiên Đài.
Không biết qua bao lâu sau.
Đột nhiên!
Người vây xem sôi trào.
“Tới tới tới! Quan giám sát trảm đầu Lý Tĩnh đã mang theo phạm nhân đến!”
Chỉ thấy trong hư không, Lý Tĩnh cưỡi xe và mang theo một đám nhân mã chậm rãi đi tới.
Tôn Ngộ Không, Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa, Tiểu Diệp Chiến mặc áo tù nhân, họ bị giam ở trong tù và đi đến pháp trường.
Rất nhanh sau đó.
Đoàn người Lý Tĩnh hạ xuống ở trên Trảm Tiên Đài, Lý Tĩnh xuống lưng thú, leo lên chỗ ngồi của quan giám sát trảm đầu.
“Áp tội phạm lên Trảm Tiên Đài.”
Lý Tĩnh nhàn nhạt nói một tiếng.
Bốn xe chở tù nhân bị mở ra, Dương Tiễn và Na Tra áp giải Tôn Ngộ Không leo lên một chỗ đài cao, ấn Tôn Ngộ Không quỳ gối trước máy chém.
Tu vi của ba người Văn Tuyết Tâm, Đóa Đóa, Tiểu Diệp Chiến không cao, họ đều bị trói, không vượt qua được sóng to gió lớn nên bị thiên binh thiên tướng vội vàng đưa lên Trảm Tiên Đài.
“Quá đáng thương, đứa bé này mới một tuổi!”
“Vậy làm sao mà ra tay chặt đầu một đứa bé nhỏ như vậy được!”
“Làm bậy, thật là làm bậy!”
“Cũng không biết đứa bé này có sợ hay không.”
Người vây xem nghị luận không ngừng.
Lúc này, có một bà lão cầm một bầu rượu và một cái bát bay lên Trảm Tiên Đài, bà lão đi tới trước mặt Tiểu Diệp Chiến, đau lòng nói: “Đứa bé, uống chén rượu nào, như vậy sẽ không sợ nữa, cũng sẽ không đau.”
Tiểu Diệp Chiến lắc đầu: “Cảm ơn bà, Chiến nhi không sợ mất đầu, cũng không biết đau. Chiến nhi muốn chết một cách quang minh chánh đại, không muốn hồ đồ mà chết, bằng không Chiến nhi sẽ không nhớ được những người này, kiếp sau Chiến nhi sẽ không thể tìm bọn họ mà báo thù.”
Bà lão nghe mà nước mắt già nua rung rưng.
Người vây xung quanh nghe mà đỏ viền mắt.
“Nhãi con súc sinh, còn muốn báo thù!”
Có một tên thiên tướng râu quai nón đạp Tiểu Diệp Chiến một cước, hung thần ác sát nói: “Nhớ kỹ tao à, chờ kiếp sau mày tới tìm tao mà báo thù, xem mày có bản lĩnh đó hay không đã!”
“Chiến nhi!”
“Em trai!”
Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa thấy Tiểu Diệp Chiến bị đạp mà đập người vào trên bậc thang tới mức đầu rơi máu chảy, thì nhất thời khóc hô lên. Nhưng hai tay hai người đều bị trói ở sau người, hai người không có cách nào khác đi đỡ Tiểu Diệp Chiến.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!