Đưa mắt nhìn quanh, tất cả đều là Kim Tiên, lít nha lít nhít ít nhất cũng phải một nghìn năm trăm người.
Nhiều Kim Tiên như thế, tất cả đều nhìn bọn họ không có ý tốt, giống như đàn sói nhìn mấy con cừu vậy. Vì thế sắc mặt Diệp Thiên vô cùng nghiêm trọng!
Anh biết lần này phiền phức rồi!
Lúc ở trên biển, gần một trăm tán tiên Đại La Kính đã có thể bao vây bọn họ nửa bước cũng khó đi.
Tán tiên Đại La Kính lần này ít nhất cũng đến một nghìn người!
Thế này còn chạy làm sao nữa?
Trong chốc lát, Diệp Thiên tuyệt vọng, cũng không gọi Hắc Kỳ Lân chạy mau, bởi vì anh biết, có chạy cũng không chạy nổi.
“Mấy người chủ động đến ngoan ngoãn bị trói, hay là để chúng tôi ra tay bắt mấy người?” Có một lão già đồ gấm hỏi.
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, sau đó nói: “Theo tôi biết, thiên đình chỉ treo thưởng một chức quan, mấy người đông như thế, chia thành nhiều phái, chúng tôi ngoan ngoãn chịu trói, nhưng tôi muốn biết, chúng tôi nên ngoan ngoãn chịu trói với ai đây?”
“Là ông, là ông, hay là ông?”
Diệp Thiên chỉ mấy lão già mặc đồ gấm đứng đầu.
“Cái này…”
Một đám người nhìn nhau.
Không thể không nói, Diệp Thiên nói khong sai, chức quan chỉ có một, cũng có nghĩa là nếu bọn họ bắt được Diệp Thiên, trong hơn một nghìn người chỉ có một người được phong là Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn cai quản Lôi Bộ.
Những người trẻ trong đám tán tiên này thì đương nhiên không cần phải suy nghĩ, có bàn thế nào cũng không đến lượt bọn họ làm Lôi Bộ, nhưng nếu người đứng đầu của bọn họ có thể làm Lôi Tôn thì bọn họ làm một Lôi Thần cũng được. Địa vị cũng không tệ, ít nhất cũng được ba bốn phẩm.
Nhưng chưởng môn môn phái và gia chủ thế gia lại đau đầu.
Nếu Diệp Thiên bị môn phái khác hoặc thế gia khác cướp mất thì bọn họ toi công, đừng nói là Lôi Tôn, ngay cả Lôi Thần cũng đừng mong được làm.
Miếng bánh thơm chỉ có một, mà bọn họ nhiều người như thế, nên cho ai đến ăn cái bánh thơm này đây?
“Như thế này đi.”
Thấy bọn họ rất khó khăn, Diệp Thiên mở miệng nói: “Thấy mấy người không quyết định được, vậy tôi đề xuất cho mọi người một ý kiến, mấy người đánh một trận đi, ai có thể cười đến cuối cùng thì chúng tôi sẽ để người đó bắt đi lấy công lĩnh thưởng.”
Vừa dứt lời, những chưởng môn môn phái hoặc gia chủ thế gia biết thực lực của mình yếu đều khó chịu, nhao nhao kêu lên.
“Đừng nghe hắn, hắn đang muốn chúng ta tổn thương lẫn nhau, bọn họ sẽ nhân cơ hội chạy thoát.”
“Tuyệt đối khong thể làm theo lời hắn, chúng ta kiên quyết không đánh.”
“Một khi đánh nhau rồi thì bọn họ sẽ nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn. Thế thì chúng ta toi công một trận rồi.”
Nghe thấy tiếng kêu gào này, những chưởng môn của môn phái có thực lực mạnh cũng gật đầu thấy có lý.
Bởi vì trong bọn họ không ai nắm chắc môn phái của mình có thể đánh thắng nhiều môn phái như thế.
“Vậy thì không như thế nữa.” Diệp Thiên lại nói: “Mấy người nhiều môn phái thế gia như thế, muốn bắt chúng tôi lấy công lĩnh thưởng mà mấy người lại không đánh, chúng tôi hoàn toàn không biết cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, vậy tôi tùy tiện chọn một môn phái vậy. Đây là bọn họ bắt chúng tôi đi lấy công lĩnh thưởng.”
Nói rồi, Diệp Thiên để tất cả mọi người ngồi lên lưng thú, sau đó kích hoạt thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa, chọn một môn phái nhiều người, quy mô lớn rồi đi lại gần.
“Môn phái của mấy người đi, đưa chúng tôi lên thiên đình lấy công lĩnh thưởng thôi.”
Diệp Thiên chỉ một lão giả mặc đồ gấm trước mắt nói.
Lão già mặc đồ gấm vui mừng: “Bao vây lại!”
Kim Tiên phái ông ta lập tức bao vây một nhà Diệp Thiên lại.
“Ha ha!”
Lão già đồ gấm thoải mái cười lớn, liếc nhìn xung quanh, chắp tay nói: “Các vị đạo hữu, Diệp Thiên đã chọn môn phái chúng tôi bắt bọn họ đi lấy công lĩnh thưởng, vậy phái chúng tôi sẽ không khách khí với hắn nữa. Mong các vị đạo hữu tạo điều kiện nhường một chút, dẫu sau thì chức chủ Lôi Bộ này chỉ có một, hắn đã chọn tôi, thì để tôi làm đi, đợi tôi đảm nhiệm cai quản Lôi Bộ rồi chắc chắn sẽ không quên mọi người!”
Vừa dứt lời, lập tức có minh chủ một môn phái không hài lòng nói: “Thực lực Thiên Khuyết Môn của tôi mạnh hơn Lạc Dương Môn mấy người, dựa vào cái gì mà ông làm chủ Lôi Bộ? Tôi không đồng ý để Lạc Dương Môn mấy người đưa một nhà Diệp Thiên đi lấy công lĩnh thưởng!”
Có một người không đồng ý, lập tức có rất nhiều môn phái khác cũng không đồng ý.
“Triều Thiên Môn chúng tôi đợi ở đây sớm nhất, nên do Triều Thiên Môn chúng tôi đưa một nhà Diệp Thiên đi lấy công lĩnh thưởng mới hợp lý!”
“Hừ, Tử Tiêu Tông chúng tôi mới có thực lực mạnh nhất trong tất cả môn phái, nên do Tử Tiêu Tông chúng tôi đưa một nhà Diệp Thiên lên thiên đình lấy công lĩnh thưởng!”
“Mấy người tránh ra, Thái Bạch Kim Tinh chính là người của Trường An nhà họ Lý, nhà họ Lý chúng tôi có người trên thiên đình, để nhà họ Lý chúng tôi đưa một nhà Diệp Thiên lấy công lĩnh thưởng là phù hợp nhất!”
“…”
Mỗi môn phái, mỗi thế gia đều chen lấn muốn đưa một nhà Diệp Thiên đi lấy công lĩnh thưởng, chỉ sợ người khác tranh mất, vì thế nhao nhao bao vây người của Lạc Dương Môn vào giữa.
Chưởng môn Lạc Dương Môn tức giận: “Diệp Thiên chủ động muốn Lạc Dương Môn chúng tôi đưa một nhà hắn đi lấy công lĩnh thưởng, mấy người có gì mà không phục? Dựa vào cái gì mà muốn cướp cơ hội làm Lôi Tôn của tôi?”
Ông ta vô cùng khó chịu.
Chỉ cảm thấy đĩa bánh trên trời rơi xuống mà ông ta nhặt được, kết quả một đám người muốn cướp đĩa bánh đó ăn với ông ta, cảm xúc này phiền muộn bao nhiêu chỉ có người từng trải qua mới hiểu rõ nhất.
“Rốt cuộc ông có đưa một nhà Diệp Thiên cho Tử Tiêu Tông chúng tôi không?”
Chưởng môn Tử Tiêu Tông lạnh lùng nói.
“Hừ!” Chưởng môn Lạc Dương Môn tức giận: “Muốn cướp đồ ăn từ trong mồm Lạc Dương Môn chúng tôi, thật sự cho rằng Lạc Dương Môn chúng tôi dễ bắt nạt phải không?”
“Nói như thế là ông không đưa?” Chưởng môn Tử Tiêu Tông híp mắt.
Chưởng môn Lạc Dương Môn cắn răng nói: “Kiên quyết không đưa!”
“Tốt lắm!”
Chưởng môn Tử Tiêu Tông trợn mắt trừng một cái, quát: “Ra tay cho tôi!”
Theo mệnh lệnh của ông ta, một cuộc hỗn chiến xảy ra.
Mười mấy môn phái, mười mấy thế gia hỗn loạn chiến đấu, kẻ có thực lực yếu thì kéo bè kết phái, kẻ có thực lực mạnh thì hợp tác, đánh túi bụi.
Đám Diệp Thiên có hào quang của Đóa Đóa bảo vệ, ở chính giữ cũng không chạy, chỉ nhìn bọn họ đánh nhau.
Bởi vì bọn họ đều biết, chỉ cần bọn họ vừa chạy thì đám người này sẽ không đánh nữa, sẽ hợp tác đuổi bắt bọn họ, thế còn chẳng bằng để bọn họ tự tổn thương lẫn nhau đến lúc không còn bao nhiều người thì tiêu diệt rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!