Nghe Vô Vi đạo nhân nói vậy, ba vị thủ lĩnh suy nghĩ kỹ càng. Xem ra chính là như vậy.
Trấn Nguyên Đại tiên sẽ không vô cớ mà tặng quả nhân sâm quý giá cho bọn họ. Phải biết rằng quả nhân sâm này mười nghìn năm chỉ sinh ra có khoảng ba mươi quả. Vậy mà cuối cùng ông ta lại đưa cho bọn họ hai quả. Có thể đoán được đây không phải điều tốt lành gì. Cứ như cho bọn họ bữa ăn cuối cùng trước khi bị chặt đầu vậy.
Với tính cách nóng nảy của Trấn Nguyên Đại tiên, nếu bọn họ không cứu người, ăn không nhân sâm của ông ta, liệu ông ta có tha cho bọn họ không?
Ông ta nhất định sẽ không tha cho bọn họ, nhất định sẽ đâm thủng bụng bọn họ.
Vì vậy, nếu bọn họ rút lui, nhất định sẽ phải chết, cũng không có cơ hội được phong thần. Mà tiến lên thì chưa chắc đã chết, cho dù chết bọn họ vẫn có cơ hội được phong thần.
Ngay sau khi suy nghĩ kỹ càng, bọn họ cũng đã biết mình phải làm gì.
Liều mạng đi!”
Một vị thủ lĩnh cắn răng nói.
“Liều mạng!”
“Liều mạng!”
Hai vị thủ lĩnh còn lại cũng cắn răng nói.
“Tốt lắm!”
Vô Vi đạo nhân cũng cắn chặt răng, nói: “Vậy thì liều mạng, cùng lắm thì bặt vô âm tín một thời gian, chờ một ngày nào đó, minh chủ trở thành Thiên Đế, đến khi phong thần, chúng ta có thể lại nhìn thấy ánh mặt trời rồi!”
Dứt lời, ông ta vung bàn tay to lên: “Tiến lên! Vì minh chủ, mở một đường máu!”
“Đúng!”
Ba vị thủ lĩnh lập tức đi theo bước chân của Vô Vi đạo nhân.
Vào lúc này.
Mặc dù đã bị bao vây, không còn cơ hội chạy thoát, nhưng Diệp Thiên vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Hắn vẫn điều khiển phi thuyền đánh bốn phía vòng vây, cố gắng phá thông một con đường.
Thế nhưng!
Chẳng khác gì châu chấu đá xe, hắn tuyệt nhiên không thể lay chuyển được vòng vây được xây dựng từ những sức mạnh to lớn của Thái Thượng Kính cùng một đám Đại La kim tiên. Căn bản là bọn hắn không thể thoát ra khỏi vòng vây.
“Lũ sâu bọ này, đừng cố gắng kháng cự vô ích nữa, ngoan ngoãn chờ tới khi ánh sáng biến mất, chấp nhận án tử hình mà ta phán cho các người đi.” Câu Trần Đại Đế đắc ý nói.
“Ha ha ha!”
Một nhóm Tán tiên và thuộc hạ của cả Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế đều cười khoái chí.
“Câu Trần Đại Đế, giết bọn chúng rồi, ngài phải đưa chúng tôi lên Thiên Đình để lĩnh thưởng quả bàn đào đấy. Để bắt được bọn chúng, chúng tôi cũng góp không ít công sức, tìm kiếm bọn chúng khắp nơi, vô cùng tốn sức đấy.”
Một cao thủ Thái Thượng Kính của trần gian nói.
“Đương nhiên rồi.” Câu Trần Đại Đế nói: “Chờ ta giết chết bọn chúng, ta sẽ đưa tất cả các người đến chỗ Ngọc Đế để lĩnh thưởng, để Ngọc Đế ban cho các người, mỗi người ba quả bàn đào. Thiên Đình sẽ không đối xử tệ với các người, sẽ không để các người làm việc vô ích đâu!”
Ông ta vừa dứt lời, đám người Tán tiên đều vui mừng khôn xiết.
“Vậy thì cảm ơn Câu Trần Đại Đế!”
Một vị Tán tiên Thái Thượng Kính chắp tay lại, nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt Hắc Đế ở đối diện đột nhiên thay đổi. Ông ta kêu lên: “Mau tránh ra! Cẩn thận phía sau!”
Ngay khi ông ta dứt lời, mọi người lập tức nhìn về phía sau Tán tiên Thái Thượng Kính.
Chỉ thấy có bốn người đang lao nhanh như gió về phía Tán tiên. Cầm đầu chắc là vị đạo sĩ kia. Trên tay ông ta cầm một thanh kiếm khổng lồ như một con rồng, chĩa thẳng vào tên Tán tiên Thái Thượng Kính kia.
“Không!”
Vị Tán Tiên Thái Thượng Kính kia vừa quay đầu lại thì thấy thanh kiếm khổng lồ đã lao tới gần mình. Ông ta sợ đến mức hét lên một tiếng kinh hoàng, lập tức dùng cả hai tay kẹp lấy thanh kiếm khổng lồ đang đâm thẳng tới.
Thế nhưng!
Tu vi của ông ta chỉ ở Thái Thượng Kính cấp hai, còn tu vi của Vô Vi đạo nhân đã ở Thái Thượng Kính cấp sáu, chênh nhau bốn cấp, lệch một trời một vực. Ở trước mặt Vô Vi đạo nhân, ông ta chỉ như một con kiến, làm sao có thể kẹp được thanh kiếm khổng lồ của Vô Vi đạo nhân?
Hự!
Thanh kiếm khổng lồ lướt qua lòng bàn tay của vị Tán tiên này, rồi đâm xuyên qua ngực, chọc thủng lưng ông ta khiến máu tươi bắn tung tóe.
Ngoài ra, ba vị thủ lĩnh cũng cầm binh khí trong tay, đâm ba nhát vào ngực ba vị Tán tiên.
“Điều này này này...”
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến những người xung quanh hoảng sợ.
“Muốn ăn quả bàn đào sao? E là các người không còn mạng để ăn rồi!”
Vừa dứt lời, Vô Vi đạo nhân giơ cao bàn tay lên, triển khai tiên pháp. Ông ta thẳng tay đánh mạnh vào đầu của vị Tán tiên Thái Thượng Kính mà ông ta vừa đâm thủng ngực.
Bùm!
Một tiếng động lớn. Máu bắn ra như sương. Vị Tán tiên Thái Thượng Kính kia bị Vô Vi đạo nhân hung hãn đánh cho nổ tung. Ngay cả linh hồn cũng bị Vô Vi đạo nhân nắm trong lòng bàn tay, bóp nát ngay lập tức.
Ba vị thủ lĩnh cũng đánh nổ tung ba vị Tán tiên mà họ đã đâm xuyên ngực.
Giây tiếp theo!
Không đợi mọi người hoàn hồn, Vô Vi đạo nhân dùng một thanh kiếm quét qua. Một thanh kiếm sáng chói lướt ra ngoài, dùng toàn bộ sức mạnh nghiền nát hơn hai mươi vị Tán tiên.
Vòng vây bốn phía ngay lập tức bị phá vỡ một bên.
Lúc này, đám người Diệp Thiên sau khi kinh ngạc đã lấy lại tinh thần. Bọn họ vui mừng khôn xiết, hét lên: “Vô Vi đạo nhân, ba vị thủ lĩnh. Mau lên phi thuyền!”
Nghe vậy, Vô Vi đạo nhân và ba vị Tán tiên lập tức bay về phía phi thuyền.
“Chết tiệt!”
Lúc này, Câu Trần Đại Đế mới lấy lại tinh thần, lập tức đánh cho Vô Vi đạo nhân một phát. Một nắm đấm ánh vàng nghiền nát hư không, điên cuồng đánh về phái Vô Vi đạo nhân.
“Cẩn thận!”
Đám người Diệp Thiên hoảng sợ, hét lên.
Vô Vi đạo nhân nhanh chóng né tránh. Nắm đấm xẹt qua. Đám người Vô Vi đạo nhân may mắn tránh thoát được.
Nhưng rất nhanh, Câu Trần Đại Đế đã xuất hiện trước mặt Vô Vi đạo nhân. Hơn nữa, thuộc hạ của ông ta cũng đã xuất hiện trước mặt ba vị thủ lĩnh, bắt đầu tấn công bọn họ.
Thấy đường đến phi thuyền đã bị chặn lại, Vô Vi đạo nhân hét lên: “Minh chủ, nhân lúc hỗn loạn, cậu mau chạy đi, đừng để chúng tôi chết vô ích!”
Ông ta đang nói thì Câu Trần Đại Đế đấm một phát vào người ông ta.
Vô Vi đạo nhân dốc toàn bộ sức lực, dùng kiếm đâm vào nắm đấm của Câu Trần Đại Đế.
Giây tiếp theo!
Một kiếm, một quyền bay vút lên cao rồi đâm vào nhau.
Keng!
Thanh kiếm khổng lồ bị nổ tung thành từng mảnh. Còn nắm đấm khổng lồ Câu Trần Đại Đế vẫn tiến về phía trước như một cây tre, đâm thẳng vào ngực Vô Vi đạo nhân.
Phụt!
Máu của Vô Vi đạo nhân bắn ra tung tóe. Ông ta bay ngược về phía sau.
Cùng lúc đó.
Hự hự hự!
Ba vị thủ lĩnh cũng đang giao chiến với thuộc hạ của Câu Trần Đại Đế thì bị bọn chúng giết chết.
“Vô Vi đạo nhân! Ba vị thủ lĩnh!”
Vào lúc này, phi thuyền đã phá bỏ được vòng vây mà Câu Trần Đại Đế đã chặn trước đó, lao ra ngoài. Nhưng lại thấy Vô Vi đạo nhân bị đánh bay, ba vị thủ lĩnh thì bị chém chết, đám người Diệp Thiên đau đớn kêu lên.
“Minh chủ! Mau đi đi!”
Vô Vi đạo nhân dừng lại trên không trung, hét lên một tiếng.
Hai mắt Diệp Thiên đỏ hoe. Những giọt nước mắt lấp lánh trong đáy mắt sâu thẳm như biển sao của hắn. Hắn lập tức điều khiển phi thuyền bay về phía Vô Vi đạo nhân.
Tuy nhiên, Câu Trần Đại Đế đã đến trước một bước. Không đợi phi thuyền kịp bay tới trước mặt Vô Vi đạo nhân, Câu Trần Đại Đế đã tới đó trước.
“Đi chết đi!”
Lại một lần nữa, Câu Trần Đại Đế đấm mạnh vào Vô Vi đạo nhân.
Bùm!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!