Khoảng cách từ núi Thiện Kiến đến núi Mã Nhĩ rất xa, gần như kéo dài Bắc Câu Lô Châu từ đông sang tây, mà từ núi Thiện Kiến thông qua cổng phía Bắc Thiên Đình lại tương đối gần.
Vì vậy khi Diệp Thiên bọn họ vẫn chưa đến núi Mã Nhĩ, thuộc hạ của Hắc Đế đã bước vào cổng, đưa tin lên cho Thiên Đình.
Lúc này tại Lăng Tiêu Bảo Điện.
“Ngọc Đế, tình báo quan trọng!”
Nhìn thấy một vị thần canh giữ cổng lớn Lăng Tiêu Bảo Điện chạy vào.
“Có phải tin tức Diệp Thiên bị giết không?”
Ngọc Đế trở nên phấn chấn, hỏi liên tiếp.
Tiên chúng ở Lăng Tiêu Bảo Điện cũng đều nhao nhao nhìn về phía thần canh cổng, chờ đợi hắn ta nói ra tình báo.
“Không phải, thưa Ngọc Đế.” Thần canh cửa nói: “Là tin tức của Hắc Đế phía bắc đem đến, nói Diệp Thiên một bên đang chạy trốn, một bên lập tế đàn trong núi Thần, do đó lấy được cơ duyên trong tế đàn.”
“Tế đàn?”
Ngọc Đế và chúng tiên nhăn mặt nhăn mũi.
“Tế đàn gì?” Ngọc Đế vội vàng hỏi.
Thần canh cửa hỏi: “Thuộc hạ của Bắc Hắc Đế tuyên bố, vừa lúc nãy Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế đuổi Diệp Thiên đến tận núi Thiện Kiến, nhìn thấy núi Thiện Kiến bị san bằng, phát hiện trong núi có một tế đàn giống hệt của núi Tượng Mũi.”
“Đến cuối cùng Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế nói, trong chín ngọn núi lớn đều có tế đàn như vậy, hơn nữa hai ngọn Đông Thắng Thần Châu, và hai ngọn núi Nam Chiêm Bộ Châu. Còn có một ngọn Bắc Câu Lô Châu, tổng cộng năm cơ duyên trong tế đàn đã bị Diệp Thiên lấy được, mới khiến nội lực của hắn trong vòng ba năm ngắn ngủi tăng trưởng nhanh chóng, mới khiến hắn có thể huấn luyện ra đại quân có sức chiến đấu có thể so sánh với thiên quân thiên tướng, mới có thể phá bỏ trận pháp của Câu Trần Đại Đế, mới có thể tạo ra tốc độ còn nhanh hơn Thái Thượng Kính Thiên Tôn.”
Những lời này vừa nói ra đã khiến cả triều đình náo loạn.
“Còn chưa nói đến phán đoán của Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế rất có đạo lí. Nếu không tại sao tu vi của Diệp Thiên lại tăng nhanh như vậy, từ Thái Ất Tán Tiên, trong vòng ba năm ngắn ngủi lại có thể đánh bại Dương Tiễn và Na Tra?”
“Nếu như thế, Diệp Thiên thật sự đã đoạt được cơ duyên trong tế đàn mới có thể trở nên mạnh mẽ đến khó tin như vậy.”
“Ta mới nói tại sao Diệp Thiên lại đáng sợ như thế, hóa ra là lấy được cơ duyên rồi à?”
Hàng loạt lời bàn tán nổi lên.
Ngọc Đế vội vàng hỏi: “Vậy bắt được Diệp Thiên chưa?”
Thần canh cửa đáp: “Vẫn chưa bắt được, nhưng Câu Trần Đại Đế và Hắc Đế kết luận, tiếp theo Diệp Thiên chắc chắn sẽ đến khai quật bốn tế đàn còn lại, cuối cùng Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế đã nhanh chóng đi về phía Tây núi Mã Nhĩ ở Bắc Câu Lô Châu.”
“Nhưng Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế sợ là đến không kịp, vì vậy mới cho thuộc hạ đến bẩm báo Ngọc Đế, lập tức phái người đến hai núi thần Tây Ngưu Hạ Châu mai phục sẵn, nếu như Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế có thể giết Diệp Thiên ở Bắc câu Lô Châu thì tốt, nếu không giết được thì chúng ta mai phục ở Tây Ngưu Hạ Châu đợi chúng vào tròng tóm hết toàn bộ.”
Ngọc Đế và chúng tiên nghe xong thì gật đầu, không một ai là không thấy phán đoán và bố trí của Câu Trần Đại Đế và Bắc Hắc Đế là hoàn toàn chính xác.
Thế là, Ngọc Đế nói: “Thái Bạch Kim Tinh lập tức hạ thánh chỉ cho Phật Tổ Như Lai, bảo ông ta mai phục ở núi Thiết Vây ngay cạnh Linh Sơn, một khi Diệp Thiên vào tròng thì giải quyết hắn tại chỗ, nếu như ông ta là người xuất gia không muốn phạm sát giới, có thể giao hắn cho Thiên Đình xử lý.”
“Thần tiếp chỉ.”
Tiếp đến, Ngọc Đế lại nói: Bốn vị thiên sư, lập tức thông báo cho Thanh Đế, Bạch Đế, Xích Đế, Hoàng Đế truy nã người của Diệp Thiên, lập tức quay về Thiên Đình, từ cửa Tây tiến vào Tây Ngưu Hạ Châu, mai phục ở núi Cầm Biên, nhân tiện lệnh cho Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cũng tiến về phía trước núi Cầm Biên mai phục.”
“Thần tiếp chỉ.”
Lại nói đến Diệp Thiên.
Lúc này bọn họ vẫn đang trên đường đi đến núi Mã Nhĩ.
Tuy rằng trên đường cũng gặp không ít tán tiên bao vây chặn đánh, nhưng do cao thủ đều chạy lên Đông Thắng Thần Châu, đã sớm bị bọn họ bỏ lại đằng sau, có thể nói bây giờ bọn họ đã thoát khỏi vùng nguy hiểm, muốn bao vây bọn họ cũng khó. Còn như những tán tiên hiện tại đang đuổi đánh kia, căn bản không đáng để Diệp Thiên để vào trong mắt.
“Diệp Thiên, đoạt được kí ức trong tế đàn liệu có mất đi kí ức của mình không?”
Trong phi thuyền. Văn Tuyết Tâm ôm Chiến Nhi sắp được ba tuổi, ngồi bên cạnh Diệp Thiên, không nhịn được mà hỏi.
“Không đâu.” Diệp Thiên mỉm cười: “Tuy rằng nhiều thêm một phần kí ức, nhưng ý ức ban đầu của anh không hề chịu một sự tổn hại nào. Những chuyện xảy ra trước đây anh vẫn nhớ mồn một.”
Văn Tuyết Tâm lúc này mới yên tâm mà cười: “Vậy thì tốt, em chỉ sợ sau khi anh đoạt được đoạn kí ức kia sẽ quên đi kí ức của chính mình, đến lúc đó biến thành một người lạ, vậy thì ngay cả em cùng Chiến Nhi, còn cả Đóa Đóa đều không nhận ra.”
“Sẽ không đâu mà.”
Diệp Thiên lắc đầu, ôm lấy bờ vai của Văn Tuyết Tâm, dịu dàng nói: “Bao năm qua em đi theo anh, chịu bao nhiêu khổ cực, trả một cái giá lớn như vậy, sao anh có thể quên em được?”
Hốc mắt Văn Tuyết Tâm chợt đỏ, tựa đầu lên vai Diệp Thiên, nghẹn ngào nói: “Nếu như Thiên Đình không bắt được chúng ta, cả nhà chúng ta sống một cuộc sống bình an, như vậy thật tốt biết mấy.”
“Thương cho Đóa Đóa và Chiến Nhi cũng phải theo chúng ta chạy nạn, cũng không biết đến lúc nào mới kết thúc, đằng trước còn có rất nhiều nguy hiểm đang đợi chúng ta, em luôn sợ rằng có một ngày nào đó sẽ phải mãi mãi rời xa chồng và con.”
Nói đến đây, cô chấm nước mắt, nói với Diệp Thiên: “Diệp Thiên, nếu như em gặp phải bất trắc gì, anh đừng liều mạng vì em, phải nuôi nấng con của chúng ta trưởng thành được không?”
“Em hi vọng anh và Chiến Nhi của chúng ta, còn cả Đóa Đóa đều có thể bình an.”
Nghe xong những lời này của Văn Tuyết Tâm, mắt của Diệp Thiên cũng phiếm hồng, ôm chặt cô vào lòng: “Tuyết Tâm, là do anh không tốt, không thể cho em và con một mái ấm hạnh phúc, hại em và con phải cũng anh lang bạc, chịu nhiều khổ cực.”
“Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức mình bảo vệ em cùng Chiến Nhi, còn cả Đóa Đóa đều được an toàn, dùng hết khả năng không để các em chịu bất cứ tổn thương nào. Vậy nên em không được suy nghĩ lung tung, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được đêm đen, chào đón ngày mai rực rỡ.”
Đóa Đóa cũng đi đến, ôm lấy bố mẹ, nói: “Mẹ Tuyết Tâm, cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau đâu, chúng ta sẽ mãi mãi ơ bên nhau.”
“Bố, mẹ, chị, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Chiến Nhi nghiêng chiếc đầu nhỏ, nói.
Văn Tuyết Tâm nhịn khóc mỉm cười: “Ừ, chúng ta mãi mãi bên nhau, không chia xa.”
Sau đó, cả nhà cười cười nói nói, tràn đầy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!