“Cái này...”
Nhìn thấy Như Lai đi tới, Tôn Ngộ Không lập tức sửng sốt.
“Hahaha!”
Dương Tiễn, Na Tra và những người khác cười vui mừng, rồi lần lượt cúi đầu kính cẩn.
“Ta đã thấy Phật Tổ Như Lai rồi!”
Mặc dù Lý Tĩnh và những người khác có địa vị nổi bật trong Thiên Đình, nhưng Phật Tổ Như Lai lại là quan lớn, so với địa vị của bốn vị Bồ Tát còn cao hơn một chút, theo đúng nghĩa là một người trên vạn người. Cho nên, nhìn thấy Như Lai bọn họ nhất định phải cung kính hành lễ.
“Các vị thần tiên không cần đa lễ.”
Như Lai cười nhẹ.
“Cảm tạ Phật Tổ!”
Đến lúc đó Lý Tĩnh và những người khác mới dám đứng thẳng.
Ánh mắt của Như Lai cũng chuyển qua kim quang của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết. Nhìn tứ đại Bồ Tát bên trong, dưới sự tấn công mãnh liệt của Diệp Thiên, trên người bọn họ chi chít vết thương, chỉ có thể nghiến răng chống lại công kích của Diệp Thiên.
Thấy vậy, Như Lai cũng không vội ra tay, thay vào đó, ngài nghiên cứu bốn vị Bồ Tát, rồi mỉm cười: “Hèn chi Quan Âm, Văn Thù, Phổ Hiền và Địa Tạng đều không phải là đối thủ của Diệp Thiên. Công pháp này của hắn có thể hạ tu vi của bốn vị Bồ Tát, và nâng cao tu vi của chính hắn.”
Nghe đến đây, Na Tra và những người khác mới chợt nhận ra.
Sau đó mới biết rằng, lúc đầu Diệp Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của bốn vị Bồ Tát, nhưng từ khi bốn vị Bồ Tát bị vây ở bên trong kim quang thì đều bị Diệp Thiên đánh lui.
Hóa ra chiêu thức của Diệp Thiên có thể giảm bớt thực lực của đối phương, đồng thời nâng cao thực lực của chính mình!
“Phật Tổ. Vậy ngài hãy mau chóng diệt trừ tên nghiệp chướng Diệp Thiên này đi, giải quyết khó khăn của Tam giới, trả lại thái bình cho thiên hạ!” Lý Tĩnh vội vàng nói.
“Được.”
Như Lai gật đầu.
Đoá Đoá đột nhiên hoảng sợ: “Đại thánh, người đã quen thuộc với Phật Tổ rồi, có thể nói với Phật Tổ đừng giết bố con không?”
Danh tiếng của Như Lai vang dội trong thiên địa, không cần phải nói thực lực, tự nhiên ở trên Tứ hoàng rất cường đại, Đoá Đoá rất sợ hãi. Biết Diệp Thiên gặp hoạ nên càng lo lắng.
Đương nhiên, Tôn Ngộ Không cũng biết, một khi Như Lai ra tay, Diệp Thiên nhất định sẽ chết, hắn ta lập tức hét lớn: “Phật Tổ, bốn vị Bồ tát liên minh đánh một mình Diệp Thiên, đã coi như là cá lớn ăn hiếp cá bé rồi. Ngài là trưởng bối đứng xem là được rồi, không nên ra tay. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của người.”
“Con khỉ kia!” Đại Bằng biến thành hình người, hét vào mặt Tôn Ngộ Không: “Lúc đó ngươi không phải là đối thủ của ta. Nhờ Văn Thù giúp đỡ, ngươi không phải là ỷ nhiều bắt nạt ít sao? Ngươi có tư cách gì nói ở đây?”
“Rắc rắc...”
Miệng Tôn Ngộ Không phát ra tiếng lách cách vì những lời nói của Đại Bằng.
Đại Bằng khịt mũi: “Còn không chịu nhận thì đi ra một mình đi, xem ta nhổ hết lông khỉ của ngươi như thế nào!”
Nếu là Dương Tiễn và Na Tra muốn thách đấu một chọi một với Tôn Ngộ Không, hắn thật sự không sợ, cứ hai người thì dám xé một lần, nhưng hắn ta thật sự không thể đánh thắng con đại bàng này.
Hắn và nó giao chiến một lần trên đường thỉnh kinh, nên biết rõ nó rất lợi hại.
Dù thế nào nó cũng là nương cữu của Như Lai, mấy năm nay tu hành ở Linh Sơn, được Như Lai chăm sóc, còn càng khó đối phó hơn.
Vì vậy, hắn thực sự không dám ra khiêu chiến.
“Ngươi sợ rồi à?”
Đại Bằng nói một cách tự hào: “Nếu sợ thì ngậm miệng lại, nếu không thì đợi kim quang của cô gái nhỏ này biến mất rồi xem ta nhổ lông khỉ của ngươi như thế nào!”
Tôn Ngộ Không tức giận nói: “Đại Bằng, đừng quá tự phụ, ngươi biết cô bé là ai không?”
Hắn chỉ vào Đoá Đoá.
Đại Bằng nói: “Cô bé này không phải chỉ là con gái của Diệp Thiên sao? Ta đã nghe nói ở Linh Sơn, con gái của Diệp Thiên là thất khiếu linh lung tâm, không ra hào quang không để bị tổn hại.”
“Hừ.” Tôn Ngộ Không khịt mũi: “Cô bé là con gái của Diệp Thiên, đúng là như vậy, nhưng cô bé là lão tổ tông của ngươi. Nhìn thấy lão tổ tông, ngươi không mau quỳ xuống. Cẩn thận mẹ ngươi là Khổng tước Đại Minh Vương lột da ngươi ra!”
Đại Bằng vô cùng tức giận, gọi một đám ma binh bay tới phía trước hào quang, mắng Tôn Ngộ Không: “Đồ con khỉ, dám dùng một cô gái nhỏ bôi nhọ ta, mau cút ra khỏi đây, ta sẽ nhổ hết lông khỉ của ngươi”
Tôn Ngộ Không hét tlên: “Đại Bằng, ngươi đừng tự phụ, Đóa Đóa thật sự là lão tổ tông của ngươi đấy. Ngươi dám kiêu ngạo, độc đoán trước mặt tổ tông của ngươi, ngươi có biết đây là tội gì không?”
Phổi của Đại Bằng như muốn nổ tung, nó bắt đầu chửi rủa: “Ngươi cũng là đệ tử của Phật. Sao lại dám gọi một cô bé là tổ tông của ta? Nếu cô bé là tổ tông của ta, thì chẳng phải là lão Thái Thái của Như Lai sao?”
“Ngươi đồng thời xúc phạm ta, cũng là xúc phạm Phật Tổ Như Lai. Là đệ tử Phật môn, ngươi dám xúc phạm Phật tổ. Ngươi cũng nên biết mình phạm tội gì!”
Tôn Ngộ Không bật cười: “Ta đâu có sỉ nhục ngươi, chỉ bằng vào thâm niên, Đoá Đoá cũng xứng đáng được gọi là tổ tông của ngươi, ngươi có biết cô bé có thể biến thành Huyền Điểu không?”
“Cái gì? Cô bé có thể trở thành Huyền Điểu?”
Đại Bằng sửng sốt, sắc mặt thay đổi.
Phải biết rằng, Huyền Điểu là một Trưởng Phi Cầm, là đời sau Phượng Hoàng. Mà sau Phượng Hoàng là Khổng Tước, sau Khổng Tước là Đại Bằng. Cứ như vậy, Huyền Điểu đunggs là tổ tiên của Đại Bằng thậm chí còn là tổ tiên của tất cả các loài chim, không có Huyền Điểu thì sẽ không có Phượng Hoàng, sẽ không có Khổng Tước. Không có Khổng Tước, sẽ không có Đại Bằng không có Đại Bằng sẽ không có các loại chim bay.
Vào thời Hạo Thiên, Huyền Điểu luôn đứng đầu loài chim và được mọi loài chim coi trọng, nhưng sau khi Hạo Thiên xưng Đế, Huyền Nữ cùng Thái Nhất sinh ra Huyền Điểu. Vào thời điểm đó, Thái Nhất đang trị vì. Huyền Điểu được coi là tổ tiên của tất cả các loài chim, Thái Nhất bị lật đổ, còn Huyền Nữ bị giết bởi Hạo Thiên. Lúc đó, tất cả các loài chim Huyền Điểu trên Thiên Đình đã dẫn dắt tất cả các loài chim. Chiến đấu với Hạo Thiên, thề chết để trả thù cho tổ tiên.
Hạo Thiên đã rất tức giận nên đã ra lệnh giết tất cả các loại chim, kết quả là tất cả các loại chim bị giết, Huyền Điểu cũng bị giết sạch, nhưng cuối cùng lại lo lắng khi tất cả các loại chim bị giết, sẽ ảnh hưởng đến hệ cân bằng sinh thái. Theo yêu cầu của các vị thần tiên, Hạo Thiên đã dừng việc tàn sát các loài chim lại.
Kể từ khi tất cả Huyền Điểu bị giết chết, Phượng Hoàng đã trở thành Trưởng Phi Cầm. Phượng Hoàng đã thay thế Huyền Điểu và trở thành tổ tiên của tất cả các loài chim, và được mọi loài chim coi trọng.
Nhưng cho dù như vậy, Phi Cầm vẫn luôn hận trời cao, đây cũng là lí do vì sao khi Khổng Tước nhìn thấy Như Lai tu hành lại trực tiếp nuốt Như Lai vào bụng.
Từ sau vụ thảm sát đó, các loại chim căm thù con người đến chết, đến mức muốn ăn tươi nuốt sống con người, nhưng chúng lại mất đi vốn liếng đánh nhau với loài người nên chỉ có thể sống trong thỏa hiệp.
“Đúng vậy, cô bé này có thể chính là Huyền Điểu, ngươi có dám tự phụ trước mặt cô bé không?” Tôn Ngộ Không nói.
Đại Bằng cất vũ khí đi, nói với giọng hơi run rẩy: “Vậy thì ngươi để cô bé hóa thân thành Huyền Điểu cho ta xem. Nếu cô bé thực sự có thể hóa thân thành Huyền Điểu, ta sẽ coi cô bé như tổ tiên. Nếu cô bé không thể hóa thân, cái đồ con khỉ nhà ngươi nhất định phải chết!”
“Chuyện này...”
Tôn Ngộ Không đột nhiên ngập ngừng, Đoá Đoá cũng mới chỉ hóa thân một lần, sau đó không thể hóa thân nữa, nếu có thể hóa thân, bốn vị bồ tát đã sớm bị đánh bay, tế đàn đã sớm mở ra, làm sao có thể xuất hiện tình huống như bây giờ?
Nhưng nhìn thấy Tôn Ngộ Không gãi má, Đại Bằng lập tức nổi giận, lại tiếp tục quát lớn: “Đồ đầu khỉ, dám lừa gạt ta. Ngươi chết chắc rồi. Ta sẽ đợi kim quang biến mất rồi chém ngươi thành tám mảnh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!