Nữ Nhi quốc là một đất nước nhỏ, nằm ở Tây Ngưu Hạ Châu, bàn về dân số hay sức mạnh, đều đứng ở vị trí gần chóp.
Hơn nữa, ở Nữ Nhi quốc không có đàn ông, đều do đàn bà gây dựng lên mảnh đất này, cho nên quân sự càng tụt hậu phía sau, nhưng cũng vì thế dưới cuộc chiến tranh phân chia của Phật môn, đất nước này chịu ảnh hưởng nhẹ hơn so với ba châu còn lại. Nếu mà ở ba châu lục kia, một quốc gia đều là đàn bà thế này, đã bị các quốc gia khác xông vào cướp đàn bà từ lâu.
Nhưng bây giờ Thiên Đình phái xuống những hai tỷ thiên binh thiên tướng xuống tấn công Nữ Nhi quốc. Mà dân số cả Nữ Nhi quốc cũng chỉ đến gần một tỷ dân. Mấu chốt là năm trăm triệu binh lực toàn đàn bà phụ nữ, không biết bày binh bố trận. Đừng nói đến hai tỷ thiên binh thiên tướng, cho dù chỉ có hai trăm triệu thôi cũng đã đủ san bằng quốc gia này rồi.
Đây chính là nguyên nhân khiến Nữ Nhi quốc mất hết hy vọng.
Mặt khác, nhìn quy mô của quân đội Thiên Đình, xem ra là định diệt sạch Nữ Nhi quốc đây.
Thân là vua của một nước, vương quốc đối mặt với nguy cơ diệt vong, trăm họ đối mặt với đồ thán, cô ấy còn có thể làm sao?
Chỉ đành dùng tính mạng của mình, để hoá giải trận chiến chết chóc này.
dù sao nguyên nhân trận chiến này nổ ra cũng là vì cô ấy, cô ấy phải có trách nhiệm với nó.
“Nữ vương điện hạ, người không được đi biên giới. Thiên Đình phái xuống nhiều thiên binh thiên tướng như thế, mục đích là muốn tiêu diệt Nữ Nhi quốc chúng ta. Nếu người đi, chẳng may bị bọn chúng sát hại, vậy xem như bọn chúng đã thành công hủy diệt Nữ Nhi quốc rồi. Vậy nên, nữ vương điện hạ, hãy để mạt tướng đi biên quan. Nếu cái chết của mạt tướng có thể hoá giải trận chiến tai họa này, cho dù có phải xuống âm phủ, mạt tướng cũng sẽ mỉm cười. Còn nếu không hoá giải được, xin nữ vương điện hạ hãy hạ lệnh để toàn dân rút lui, nếu không Nữ Nhi quốc này sẽ diệt vong.”
Tướng lĩnh kia nói xong, phất áo rời đi.
“Đại thống lĩnh Mạc Hoài Nhi, ngươi quay lại, quay lại…” Nữ Vương hét lên, nước mắt đầy mặt.
Cô ấy biết, chuyến này Mạc Hoài Nhi có đi mà chẳng có về.
“Nhanh! Nhanh truyền lệnh cho muôn dân mau chạy khỏi Nữ Nhi quốc. Nếu như Nữ Nhi quốc có thể tránh thoát kiếp nạn này thì hẵng trở lại, còn nếu không thì đừng trở lại làm gì.” Nữ Vương hạ lệnh.
Rồi sau đó, cô ấy cưỡi ngựa trắng, đi biên quan.
Lúc này, Đoá Đoá và đội quân tộc Phượng Hoàng đã rút lui về trung tâm.
“Đại Bằng Đại Minh vương Khổng Tước, Phượng Hoàng Lão Mẫu, cảm ơn mọi người đã cứu tôi và em trai tôi.”
Được lão tổ tông cảm ơn, Đại Bằng Kim Sí, Đại Minh vương Khổng Tước và Phượng Hoàng Lão Mẫu đều cảm thấy thật vui vẻ.
Đại Minh vương Khổng Tước nói: “Thật ra thì phải cảm ơn quốc vương của Nữ Nhi quốc. Chính cô ấy đã phái người tới Linh Sơn, nói cho vãn bối biết lão tổ tông gặp nạn, nên vãn bối liên sai người đi mời Phượng Hoàng Lão Mẫu dẫn tộc Phượng Hoàng đến đây cứu người. Nếu không có cô ấy thì vãn bối cũng không hay tin người gặp nạn.”
Đoá Đoá vừa nghe thế, vội hỏi: “Vậy có khi nào mang đại nạn đến cho Nữ Nhi quốc hay không.”
“Này…”
Người của tộc Phượng Hoàng cũng không biết có thể hay không.
Đại Bằng Kim Sí Điểu nói: “Bây giờ Như Lai thay đổi, lục thân không nhận. Chỉnh lý không được sẽ phái người đi điều tra xem ai làm lộ tin ra ngoài. Một khi tra ra được là do Nữ Nhi quốc, cho dù không ra tay phía Linh Sơn thì cũng sẽ ra tay phía Thiên Đình, cho nên chắc hẳn tình huống của Nữ Nhi quốc không ổn chút nào.”
Đoá Đoá ngừng bay, nói: “Nữ Nhi quốc bất chấp mạo hiểm báo tin cứu chúng ta. Chúng ta thoát khỏi hiểm nguy không thể không màng đến Nữ Nhi quốc, phải đến Nữ Nhi quốc xem tình hình thế nào. Nếu như cần giúp thì giúp, không thì chúng ta rút lui sau cũng không muộn. Như Lai và Tứ Ngự Ngũ Lão chắc hẳn đang trông nom trong núi, sẽ không tạo thành uy hiếp cho chuyện chúng ta đi cứu Nữ Nhi quốc đâu.
Đoá Đoá đã nói thế, tộc Phượng Hoàng nào dám không theo. Tất cả quay đầu, đưa Đoá Đoá đi ngược về phía Nữ Nhi quốc.
Biên giới Nữ Nhi quốc.
“Giết! Giết hết cho ta! Giết hết Nữ Nhi quốc đáng chết này!”
Na Tra và Dương Tiễn gằn giọng hét lớn.
Rầm rầm rầm!
Thiên binh thiên tướng bắn hỏa lực tấn công quân đội của Nữ Nhi quốc, nổ đến như hoa nở khắp nơi. Hơn mười triệu binh lính xinh đẹp của Nữ Nhi quốc bị nổ tanh bành.
“Đều là người đẹp đó, đáng tiếc làm sao.”
Trong lòng rất nhiều thiên binh thiên tướng cũng nghĩ như thế. Quả thực không đành lòng ra tay giết hại, nhưng lại không dám chống lại mệnh lệnh, chỉ đành nhẫn tâm ném bom những binh lính xinh đẹp ấy.
Còn Dương Tiễn và Na Tra, trong mắt chẳng có chút gợn sóng, cũng chẳng có thương hại hay đồng tình. Giống như là trong mắt họ, đây chỉ là bầy kiến, diệt thì diệt, ko có gì phải hối tiếc.
Bởi vì bọn họ đang vô cùng tức giận. Nếu Nữ Nhi quốc không đi báo tin, sẽ không dẫn đội quân tộc Phượng Hoàng đến, bọn họ sẽ không bị Đại Bằng đánh cho tan đàn xẻ nghé. Phải biết trận chiến đó đã khiến bọn họ chịu không ít thương tổn, phải đến chỗ Thái Thượng Lão quân ăn đan dược mới trị được thương, có vậy thực lực mới không bị tổn thương nghiêm trọng.
Mặt khác, hai người họ là thân thích của Ngọc Đế, là đệ tử của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, ở Thiên Giới là thanh niên đẹp trai tài giỏi, là người xuất sắc. Trong thiên hạ này mấy ai có bối cảnh như họ, bên cạnh không thiếu người đẹp, mới có thể coi thường đàn bà ở Nữ Nhi quốc. Cho nên họ cũng sẽ không đồng tình với người của Nữ Nhi quốc.
Dưới sự tàn sát của thiên bình thiên tướng, không được bao lâu, hơn trăm triệu binh lính của Nữ Nhi quốc bị tàn sát đến gần như không còn một ai.
Ngay lúc đó, Mạc Hoài Nhi dẫn theo quân đội có một trăm triệu binh lính chạy đến.
“Đừng động thủ, ta muốn nói đôi lời!” Mạc Hoài Nhi hô lớn.
Dương Tiễn ở phía bên kia giơ tay lên, thiên binh thiên tướng không bắn hoả lực nữa.
“Ngươi là người phương nào? Có điều gì muốn nói?” Na Tra hỏi.
Mạc Hoài Nhi siết chặt cương ngựa, đáp: “Ta chính là Đại thống lĩnh của Nữ Nhi quốc. Ai làm người đó chịu, báo tin cho Đại Minh Vương Khổng Tước là hành động của riêng bản thân ta, xin đừng đổ lây cho Nữ Nhi quốc. Ta nguyện ý chịu sự trừng phạt của các người, kể cả chết. Nhưng xin các người bỏ qua cho binh lính và nhân dân trăm họ Nữ Nhi quốc chúng ta!”
Dương Tiễn nghe thấy thế trợn tròn hai mắt: “Hoá ra là do ả đàn bà thối này làm chuyện tốt à!”
Dương Tiễn nghiến răng, gọi ngay Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của hắn ta ra.
Na Tra cũng trợn tròn mắt, gọi Thương Hỏa Tiêm ra.
“Đúng, là ta.” Mạc Hoài Nhi nói: “Ta nguyện dùng cái chết tạ tội, nhưng xin hãy tha cho Nữ Nhi quốc.”
“Vậy thì ngươi đi chết đi!” Dương Tiễn hô lớn.
Mạc Hoài Nhi nói: “Vậy ngươi có đồng ý bỏ qua cho Nữ Nhi quốc hay không?”
“Được.” Na Tra nói: “Chỉ cần ngươi chịu chết, bọn ta lập tức tha cho Nữ Nhi quốc.”
“Được!”
Mạc Hoài Nhi cắn răng, hô to: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, bản tướng phải nhận trừng phạt của Thiên Đình. Cho dù bọn họ có làm gì bản tướng, các người cũng không đc phép trả đũa, nghe rõ chưa?”
“Hu hu hu…”
Đại quân hơn trăm triệu người đẹp khóc lóc tỉ tê, Mạc Hoài Nhi quát lên: “Đã nghe rõ chưa!”
“Đã nghe rõ!” Đội quân rưng rưng đáp lại.
Mạc Hoài Nhi cười một tiếng, vứt bỏ binh khí trong tay, ngựa không ngừng vó chạy đến trước mặt Dương Tiễn, Na Tra, nhắm mắt nói: “Muốn xử lý ta ra sao, cứ thế ra tay.”
“Ngươi đi chết đi.”
Dương Tiễn và Na Tra mặt mày giận dữ, rốt rít đâm vào hai bên ngực Mạc Hoài Nhi, xé cô thành hai nửa, máu tươi nhuốm đẫm màu trời.
Nữ Vương chạy đến vừa vặn trông thấy cảnh đấy, che miệng lại nước mắt như mưa.
“Ha ha!”
Dương Tiễn, Na Tra cười lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!