“Ông trời của tôi ơi, không nghĩ đến Diệp công tử vậy mà lại lợi hại như vậy, Tứ Linh triệu hồi ra vậy mà lại có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với bốn vị cao thủ cảnh giới Đại La của nhà họ Lý.
“Lợi hại, quá lợi hại, không hổ là cháu rể của Văn Trọng, thật sự là quá tuyệt vời!”
“Không thể không nói hắn quả thật rất lợi hại, nhưng công pháp mà hắn thi triển, chẳng qua là cùng bốn vị cao thủ cảnh giới Đại La của nhà họ Lý đánh tương xứng mà thôi. Cùng chủ nhà họ Lý so ra còn chênh lệch rất lớn, công pháp cũng có uy lực thế này, có thể nghĩ thực lực của bản thân hắn có lẽ so với Tứ Linh mạnh hơn một chút, mới có thể vẫn không kịp thực lực chiến đấu của Tứ Linh, xem ra hắn nói một mình hắn gánh bốn vị Bồ Tát, bị Như Lai một chưởng đánh vào giới A Tu la, cách nói này không tin được.”
“Thực lực này, mặc dù rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của gia chủ nhà họ Lý, đừng nói gánh bốn vị Bồ Tát, cho dù một mình Quan Âm, đều có thể nhẹ nhàng nghiền chết hắn, cho nên lời của tên nhóc này không đáng tin. Có khả năng hắn cũng không phải là cháu rể của Văn Trọng!”
“...”
Đủ loại thanh âm nghị luận như thủy triều tràn ngập ở trong không khí của thành phố Lâm Châu, hơn nữa rất nhiều người đều cho rằng Diệp Thiên có thể đang khoác lác, thực lực này sao có thể một mình đấu với bốn vị Bồ Tát?
Đối với lời của Diệp Thiên đã nổi lên hoài nghi, tự nhiên mà cũng mà bắt đầu hoài nghi thân phận cháu rể Văn Trọng của hắn, đã có rất nhiều người cho rằng Diệp Thiên giả mạo cháu rể của Văn Trọng, ngay cả Lỗ Minh Đạt cũng nổi lên lòng nghi ngờ.
Về phần Diệp Thiên không quan trọng là bọn họ có hoài nghi hay không, chạy đến giới A Tu la đến hắn cũng rất buồn bực, cho nên muốn khiêm tốn một chút. Cũng sẽ không có đại khai sát giới với đội ngũ của Lý Trúc Đằng.
Suy cho cùng cây trong rừng đẹp, gặp gió ắt sẽ tàn, là người có thân xác, ở giới A Tu la đã là vô cùng xuất sắc, xuất sắc đến vô số người hâm mộ ghen tị căm hận, nếu thực lực lại bại lộ một chút, vậy sẽ dẫn tới rất nhiều cao thủ sinh ra hứng thú với hắn, đến lúc đó thì không chỉ ác quỷ của thành phố Lâm Châu mơ ước thân thể của hắn, ngay cả ác quỷ của thành phố khác cũng sẽ nghe tin mà đến, lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm không khó tưởng tượng.
Cho nên hắn mới không xử lý những người nhà họ Lý này, chỉ là đánh ngang tay cùng với bọn họ, khiến cho bọn họ không uy hiếp đến hắn là được, như vậy có thể đạt được tác dụng trì hoãn.
Nếu không trực tiếp giết hết, gia chủ của nhà họ Lý ắt sẽ dẫn người tới trả thù, đến lúc đó lại xử lý gia chủ nhà họ Lý, thì sẽ dẫn tới gia tộc càng lợi hại hơn trong mười đại gia tộc đến đối phó hắn, cuối cùng rất có thể còn sẽ dẫn thành chủ đến. Vậy thì khó chịu rồi.
Cho nên hắn phải nước ấm nấu ếch, kéo dài từ từ, có thể kéo dài đến lúc nào thì cứ kéo dài đến lúc đó.
Tóm lại, thời gian kéo càng dài, đối với sự khôi phục vết thương của hắn càng có lợi, hệ số nguy hiểm cũng sẽ bởi vậy mà giảm bớt.
“Dựa vào thực lực này, cũng dám nói không để bố ta vào mắt, thật sự là buồn cười tột đỉnh!”
Lý Trúc Đằng xem chính là cười khẩy liên tục.
Diệp Thiên cũng không thèm phản ứng với cậu ta, liền thao tác Tứ Linh từ từ dây dưa cùng bốn vị cao thủ cảnh giới Đại La của nhà họ Lý, từ lúc bốn quỷ không thể tấn công, Diệp Thiên để bọn chúng trấn áp Tứ Linh, liền như cương thi vậy, để cho bọn chúng có thể trấn áp Tứ Linh, nhưng lại không thể để cho bọn chúng đánh Tứ Linh, như vậy có thể kéo dài thời gian càng lâu hơn.
Quả nhiên.
Lý Trúc Đằng vẫn không tin, bốn ác quỷ của nhà họ Lý sẽ đánh không lại Tứ Linh của Diệp Thiên, liền không quay về nhà họ Lý kêu gọi giúp đỡ, vẫn luôn nhìn chằm chằm xem diễn, muốn nhìn thấy Tứ Linh bị đánh chết.
Nhưng nhìn cả buổi, Tứ Linh cũng không bị đánh chết.
Mà lúc này. Quỷ y bưng một chén thuốc màu đỏ tươi như máu đi ra.
“Công tử, thuốc sắc tốt xong rồi, mời công tử uống thuốc.”
Quỷ y đưa chén thuốc cho Diệp Thiên.
Bởi vì lo lắng chén thuốc có độc, Diệp Thiên liền không giấu diếm nữa. Trực tiếp thao tác Tứ Linh, đánh lui bốn vị cao thủ cảnh giới Đại La của nhà họ Lý.
“Đây đây đây ...”
Lý Trúc Đằng bị khiếp sợ sâu sắc, vội vàng hô: “Rút! Nhanh rút lui!!”
Bốn vị cao thủ cảnh giới Đại La, lập tức che chở Lý Trúc Đằng rút lui.
“Lợi hại quá!”
“Thật không nghĩ tới thực lực của hắn ta mạnh như vậy!”
“Vẫn may vừa rồi chúng ta không đi cướp thân thể của hắn. Nếu không chắc bị hắn ta xé nát!”
Tiếng nghị luận xung quanh như thủy triều.
Giờ khắc này, phàm là ác quỷ cảnh giới Đại La dưới cấp năm, cũng không dám có có ý niệm cướp đoạt thân thể của Diệp Thiên.
Diệp Thiên thao tác Tứ Linh vây quanh Quỷ y, bưng chén thuốc tới, nhìn mắt của Quỷ y nói: “Nếu tôi uống xong chén thuốc này, có dấu hiệu trúng độc, vậy ông liền xong đời, tôi sẽ thao tác Tứ Linh đem ông xé thành mảnh nhỏ.”
Nói xong, Diệp Thiên đưa chén thuốc đến bên miệng.
Quỷ y cả kinh, vội vàng đập chén thuốc trên tay Diệp Thiên, quỳ trên mặt đất khóc hô: “Thượng tiên tha mạng, tiểu nhân vừa rồi thấy cao thủ nhà họ Lý và ngài đánh nhau không phân cao thấp. Liền nổi lên lòng tham, muốn khiến ngài trúng độc mất đi tu vi, trợ giúp nhà họ Lý chiếm thân thể ngài, từ đó đòi lấy ưu đãi từ nhà họ Lý.”
“Là tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh. Mong rằng thượng tiên thứ tội!”
Diệp Thiên híp mắt, trong lòng có ngọn lửa giận đang thiêu đốt, trì hoãn thời gian dài như vậy, vậy mà lại trì hoãn ra một chén thuốc độc, có thể thấy được Quỷ y này khi còn sống ở Thiên Giới, mặc dù hành y, lại không ít lần thấy tiền nảy lòng tham đầu độc người ta, lúc này mới bị đánh vào giới A Tu la.
“Ông thật sự là muốn chết.”
Diệp Thiên lạnh giọng nói xong. Thao tác thanh long bạch hổ của Tứ Linh, bắt lấy hai vai của Quỷ y, muốn xé nát ông ta.
“Đừng mà! Thượng tiên đừng mà!”
Quỷ y hoảng sợ kêu lên: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân cũng không dám nhìn nữa. Tiểu nhân đi sắc thuốc cho thượng tiên, sắc một chén thuốc chữa thương không có độc, xin thượng tiên đừng xé nát tiểu nhân!”
Nếu Diệp Thiên có thể hiểu biết thuốc của giới A Tu la, có thể tự bốc thuốc chữa thương, đã sớm xé cái quỷ y này.
Nhưng cố tình lại không thể, trên người lại có vết thương cần chữa trị gấp, chỉ có thể thả Quỷ y ra.
“Cho ông một cơ hội nữa, còn dám hạ độc tôi. Thiên Vương lão tử đến đây tôi cũng phải xé nát ông, nghe rõ chưa!” Diệp Thiên quát.
“Nghe rõ rồi, tiểu nhân nghe đã nghe!”
Quỷ y nói xong, sợ hãi chạy vào y quán.
“Tiểu chủ nhân. Tôi đi xem cho anh, mặc dù tôi sẽ không làm nghề y, nhưng thuốc gì nấu chung với thuốc gì sẽ sinh ra kịch độc, tiểu nhân vẫn biết một chút.” Lỗ Minh Đạt nói.
“Vậy cảm ơn.”
Diệp Thiên ôm quyền.
Lỗ Minh Đạt liền đi theo Quỷ y vào y quán.
Không bao lâu, Lý Trúc Đằng lại đến.
Lúc này đội ngũ mà cậu ta mang đến nhiều hơn, có mấy chục người, lập tức khiến cho ác quỷ ở đây sôi trào.
“Gia chủ nhà họ Lý tự thân xuất mã, cái thân thể này của Diệp công tử khó bảo toàn rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!