Ở cõi Atula không thể phân biệt ngày hay đêm, không có thời gian, không phân biệt năm, tháng, ngày. Kể từ khi cõi Atula được mở ra, sắc trời hàng ngàn năm qua vẫn như thế, không thay đổi, giống như thời gian đã dừng lại.
Cũng không có mặt trời, mặt trăng, hay gió, sấm sét, mưa và tuyết.
Nói tóm lại, đây là một nơi nằm ngoài tầm kiểm soát của ông trời. Nhịp sống cũng rất chậm, một ngày cũng không chia ra ba bữa cơm, muốn ăn khi nào thì ăn, muốn ngủ khi nào thì ngủ, muốn chơi khi nào thì chơi.
Cho nên chính Diệp Thiên cũng không biết mình đã ở cõi Atula bao lâu rồi.
Lo lắng đến sự an toàn của con gái mình, Diệp Thiên cảm giác vài giây ở đây như vài năm đã trôi qua, luôn cảm thấy rằng mình đã ở cõi Atula rất lâu, vô cùng khó chịu như đang bị dày vò.
Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, hắn không nghĩ ra được biện pháp nào để ra khỏi đây. Nếu không cho dù phải mạo hiểm tính mạng, hắn cũng phải đưa con gái mình thoát ra khỏi đây. Hơn nữa, Thiên Đình đang mong muốn bọn họ sẽ chết, nên hắn vô cùng lo lắng, có thể nói là đứng ngồi không yên.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Thiên đã ngủ ba lần, uống ba bát thuốc, vết thương đã hồi phục không ít.
Nhưng khi phát huy cảnh giới của tu vi cũng chỉ có thể đến mức Thái Thượng Kính tầng thứ nhất.
“Cậu Diệp, năng lực của tôi có hạn. Cũng chỉ có thể giúp cậu trị liệu thế này thôi. Những vết thương còn lại sẽ cần nhiều thời gian hơn để hồi phục, hoặc là cậu có thể đến hoàng thành Đông tìm một quỷ y sư có y thuật cao hơn để điều trị. Tôi không thể giúp cho vết thương của cậu hồi phục trong thời gian ngắn được.” Quỷ Y Đạo nói.
Sức mạnh thực sự của y thuật là cứu sống và chữa lành cho vô số người, thì sau khi chết mới không bị đánh vào cõi Atula, do đó, quỷ y sư trong cõi Atula về cơ bản không phải là người có y thuật cao, vì trong suốt cuộc đời mình họ đã sử dụng y thuật để hãm hại người khác và kiếm tiền, cho nên mới bị đánh và đày vào cõi Atula.
Mà vết thương của Diệp Thiên không phải là vết thương nhẹ nên quỷ y sư cũng đành bất lực.
“Nếu như để từ từ khôi phục như lời của ông nói, thì cần bao lâu mới có thể khôi phục?” Diệp Thiên hỏi.
Quỷ y sư đáp: “Điều trị những vết thương trên cơ thể của cậu thì không có vấn đề gì. Nhưng vết thương linh hồn thì rất khó để giải quyết, y thuật của tôi đương nhiên bất lực trước nó, chỉ có thể dùng dược liệu điều dưỡng xem sao. Về chuyện mất bao lâu để hồi thực tôi thực sự cũng không biết rõ.”
Diệp Thiên gật đầu.
Nếu những vết thương trên cơ thể đã được chữa khỏi, chỉ còn lại những vết thương trong linh hồn, vậy thì cứ để nguyên thần xuất ra ngoài đến hoàng thành Đông điều trị xem sao. Nhân tiện, xem pháp bảo pháp bảo lợi hại nhất trong truyền thuyết ở hoàng thành Đông có hình dạng như thế nào. Hơn nữa, có thể nghĩ cách nâng chuông Đông Hoàng lên để xem liệu phía dưới có lối ra khỏi cõi Atula hay không.
Với ý nghĩ này, việc đầu tiên Diệp Thiên phải làm bây giờ là đem cơ thể của mình đến giấu ở một nơi bí mật.
Hắn cũng chỉ vừa đến cõi Atula, nên cũng không quen thuộc nơi này, không biết có nơi nào bí mật để có thể giấu cơ thể mình, hỏi người khác cũng không được, nếu hỏi người khác, lúc nguyên thần xuất ra ngoài cơ thể có thể bị trộm.
Vì vậy, để an toàn, hắn phải tìm một nơi kín đáo để giấu cơ thể của mình, không cho ai biết.
Vì vậy, hắn không vòng vo nói: “Cảm ơn, vậy tôi sẽ không ở lại đây nữa, mà sẽ đến hoàng thành Đông xem có thể điều trị vết thương tốt hơn không.”
Dứt lời, Diệp Thiên lấy ra một viên Long châu và đưa cho quỷ y sư, coi như đưa cho ông phí điều trị.
“Cảm ơn Cậu Diệp!”
Quỷ y sư run rẩy cầm lấy Long châu, vẻ mặt vô cùng kịch động.
Trong cõi Atula này thiếu tốn tài nguyên. Long châu này có thể được coi là nguồn tài nguyên tu luyện tốt nhất trong cõi Atula. Quỷ y sư có thể lấy một viên Long châu bán lấy tiền thì còn nhiều hơn tiền ông xem bệnh cho mười triệu người!
Sau đó Diệp Thiên rời khỏi y quán.
“Cậu Diệp. Anh thật sự muốn đi đến hoàng thành Đông sao, ở đó không an toàn đâu.” Lỗ Minh Đạt nói.
Diệp Thiên biết anh ấy lo lắng, vì vậy cười nói: “Không an toàn cũng phải đi xem sao, anh không cần phải đi theo tôi, cũng đỡ phải gây phiền phức cho tôi.”
Lỗ Minh Đạt định nói gì đó.
Lúc này, một tràng cười điên cuồng vang lên.
Ngay sau đó, một giọng nói xuất thần cũng vang lên.
“Đúng thật là đã có người đã tiến vào cõi Atula. Xem ra chuyến này ta không ra về tay không rồi, ha ha ha…”
Diệp Thiên nhìn lại, thấy một đám người từ trong hư không xuất hiện ở khoảng trống đối diện sảnh y quán.
Đưa mắt nhìn lại, ít nhất có gần trăm người, hơn nữa trên người họ còn tỏa ra tràng khí, bọn họ đều là ác ma bên trên cảnh giới Đại La, thậm chí còn có bốn ác quỷ Thái Thượng Kính.
Thấy vậy, Diệp Thiên dần dần cau mày lại.
Hắn biết rằng phiền toái lớn đến rồi!
Quả nhiên, sắc mặt Lỗ Minh Đạt đột nhiên thay đổi, anh ấy hoảng sợ nói: “Tiểu chủ nhân của tôi, phiền toái này chính là gia chủ nhà họ Triệu đứng đầu mười gia tộc tại thành Lâm Châu. Còn có người đứng thứ hai mười đại gia tộc, gia chủ nhà họ Hoàng. Hai vị này thực lực đều đạt đến mức Thái Thượng Kính tầng thứ nhất.”
“Bốn người đứng ở hai bên sườn của hai người bọn họ, có thể thấy rằng hai người ở giữa có thực lực hơn, tuy tôi không biết rõ họ là ai, nhưng chắc chắn rằng họ không phải là người đến từ phủ của Lâm Châu thành chủ, chắc là cao thủ của thành khác.”
Khuôn mặt của Diệp Thiên không khỏi nổi sóng sau khi nghe thấy lời này.
Thực lực hiện tại của hắn đã khôi phục đến mức Thái Thượng Kính tầng thứ nhất, trong người lại có thần binh và nghị thiên công pháp, nếu thực sự có đánh nhau. Còn không biết ai thắng ai thua.
Mà lúc này, người đi đường đối diện y quán cũng sôi sùng sục.
“Gia chủ nhà họ Triệu và gia chủ nhà họ Hoàng, hai người đứng đầu mười đại gia tộc danh tiếng tại thành Lâm Châu đều đến để đoạt lấy thân thể của Diệp Thiên. Xem ra lần này Diệp Thiên không giữ được cơ thể của hắn rồi.”
“Hai người đứng bên cạnh hai vị gia chủ trông còn lợi hại hơn, không biết bọn họ đến đây vì cái gì đây.”
“Hai người đứng giữa kia, dường như là hai anh em gia chủ của nhà họ Viên đứng đầu mười đại gia tộc ở thành Minh Châu. Hai anh em này đều có thực lực ở Thái Thượng Kính tầng thứ hai, có quan hệ rất tốt với gia chủ nhà họ Triệu và gia chủ nhà họ Hoàng. Xem ra gia chủ nhà họ Triệu và gia chủ nhà họ Hoàng không dám chiếm cơ thể của Diệp Thần nên đã phái người đến thành Minh Châu mời hai anh em gia chủ nhà họ Viên đến đây.”
“Trời ạ, bốn vị cao thủ Thái Thượng Kính. Mang theo hơn trăm vị cao thủ từ cảnh giới Đại La đến đây, không còn nghi ngờ gì nữa lần này cơ thể của Diệp Thiên nhất định là bị cướp đi!”
Trong một lúc, không khí tràn ngập sự kinh hãi của người xem.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!