Trong thời gian ở cõi Atula, Diệp Thiên không ngày nào mà không lo lắng cho những đứa con của mình ở bên ngoài.
Trên thực tế, hắn biết rằng hắn đã ở cõi Atula trong hơn mười hai năm, và hắn đã biết rằng người thân của mình cũng đã trở lại Nam Chiêm Bộ Châu, hơn nữa còn được người trong tộc Phượng Hoàng giúp đỡ, tạm thời an toàn.
Đương nhiên những điều này hắn đều được nghe từ những ác ma bị đánh vão cõi Atula.
Phải biết rằng, dân cư của Thiên Giới rất đông, mỗi ngày đều không biết có bao nhiêu người tử vong. Mà trong những người tử vong này, có rất nhiều người bị biến thành ác quỷ không thể luân hồi, bị đánh vào cõi Atula.
Nghe nói mỗi ngày đều có ít nhất hơn mười nghìn người bị đánh vào cõi Atula, mười hai năm nay có hơn hàng tỷ ác ma vào cõi Atula, những ác ma này đều mang đến rất nhiều tin tức ở bên ngoài vào, trở thành chúa tể của cõi Atula nên Diệp Thiên đương nhiên biết về tin tức của con mình.
Từ khi biết các con của mình an toàn trở về Nam Chiêm Bộ Châu, hắn cũng đã yên tâm phần nào.
Nhưng hắn vẫn lo lắng rằng Thiên Đình sẽ cử một đội quân đến tấn công các con của mình.
Và rồi điều hắn ta lo lắng cũng không dư thừa, ngày đó thực sự đã đến, cho nên biểu cảm của hắn mới hoảng sợ như thế. Bởi vì đến bây giờ tu vi của hắn vẫn chưa đủ để ra ngoài. Hắn ta thực sự không dám nghĩ đến chuyện nếu Thiên Đình thực sự tấn công các con của hắn thì hậu quả sẽ như thế nào.
“Bệ hạ, ngài đừng quá lo lắng.”
Thái Sư an ủi một câu, sau đó chậm rãi nói: “Theo như những ác ma đã tiến vào cõi Atula mấy ngày nay thì đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo đã bí mật mưu đồ thông đồng với địch ở Nam Chiêm Bộ Châu và bị Thiên Đình biệt được bí mật nên đã hành động chớp nhoáng đập nát kế hoạch của bọn họ. Giết được Hoàng Phi Hổ, Sùng Sùng Hắc Hổ, và hàng chục đệ tử thế hệ thứ ba và thế hệ thứ tư và những thần tiên có quan hệ thân thiết với Tiệt Giáo.”
“Nhưng mà những đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo thực lực quá mạnh, đã phá được vòng vây của Thiên Đình trốn đến Nam Chiêm Bộ Châu. Vì thế Thiên Đình đã chiêu an con trai của bệ hạ, nhưng con trai của bệ hạ đã từ chối chiêu an. Cậu ta nói rằng muốn thay Thiên Đình thống nhất Nam Chiêm Bộ Châu, sau khi thống nhất được Nam Chiêm Bộ Châu, sẽ vương hóa đưa Nam Chiêm Bộ Châu về dưới trướng của Thiên Đình.”
“Do vậy, Thiên Đinh tạm thời không phái quân để tấn công Nam Chiêm Bộ Châu. Nhưng bây giờ Nam Chiêm Bộ Châu đã xảy ra bạo loạn, đã bao vây phủ của minh chủ đến cả một con kiến cũng không thể lọt, tuyên bố muốn giết con của bệ hạ.”
“Mọi chuyện náo loạn đã nhiều ngày qua, theo nguồn tin đáng tin cậy, chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng hơn, tạm thời không biết các con của người sẽ xử lý chuyện bạo loạn này như thế nào.”
Nghe được chuyện này, vẻ mặt của Diệp Thiên cực kỳ ngưng trọng.
Phải biết rằng, Nam Chiêm Bộ Châu hàng nghìn tỷ dân, nếu tất cả họ đều bất mãn với con trai hắn, thì bọn họ có thể dìm chết con trai hắn trong biển người.
Đương nhiên hắn ta có thể hiểu được tại sao con trai mình lại làm như thế.
Bởi vì Thiên Đình chiêu an con trai của hắn, chắc chắn không phải là thật lòng chiêu an, nếu cậu ta thực sự đi chiêu an như lời Thiên Đình thì hậu quả sẽ không lường. Nhẹ thì bị giam lỏng, nặng thì sẽ bị giết.
Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn ở lại Nam Chiêm Bộ Châu thay vì chấp nhận lời chiêu an của Thiên Đình. Nhưng không thể từ chối trực tiếp, chỉ có thể tìm cái cớ để đối phó với Thiên Đình, mà cái cớ tốt nhất chính là giúp Thiên Đình vương hóa Nam Chiêm Bộ Châu.
Cho nên những gì con trai hắn đang làm là đúng. Nhận lời chiêu an chỉ có chết, từ chối thì bị Thiên Đình tấn công, nên chỉ có thể làm như thế mới có thể vừa tránh được cái chết, vừa tránh được giao tranh tạm thời. Bị dân chúng ở Nam Chiêm Bộ Châu tấn công, so với việc bị Thiên Đình tấn công thì tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên, làm theo cách này thì tạm thời được an toàn, nhưng nếu xử lý không tốt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Một khi trong nội bộ của Nam Chiêm Bộ Châu bùng nổ nội chiến, thì đến lúc đó Thiên Đình cũng sẽ tận dụng cơ hội đưa quân xuống, đến lúc đó con trai hắn chỉ có đường chết!
“Ngọc Đế thực sự nhẫn tâm muốn dồn con ta vào đường cùng!”
Diệp Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, hận không thể thu chuông Đông Hoàng vào ngay bây giờ. Sau đó phá vỡ phong ấn, dẫn theo mấy chục nghìn tỷ cựu bộ ra ngoài, để lật tung cái Thiên Đình lên.
“Không biết rằng thái tử và công chúa có qua được kiếp nạn này hay không.”
Atula và Thái Sư, Thái Úy cũng vô cùng lo lắng cho các con của Diệp Thiên. Có thể nói, nước xa không cứu được lửa gần nên có lo cũng vô ích.
“Đến đến rào chắn cổng vào của cõi Atula, chỉ cần là những hồn ma của ác quỷ bị đánh vào cõi Atula thì đều phải ngăn lại để hỏi thăm, có được tin tức gì phải đến báo cho trẫm biết ngay.” Diệp Thiên căn dặn.
Hắn tạm thời không ra ngoài được nên lúc này cũng chỉ có thể hỏi thăm tình hình con cái ở bên ngoài.
Tuy nhiên, tất cả các đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo đều đã đến Nam Chiêm Bộ Châu, nên hắn có thể yên được một chút, có những cao thủ của Tiệt Giáo ở đó thì ít nhất Thiên Đình sẽ không dám xuất binh trước, như thế có thể đảm bảo sự an toàn của con cái hắn, bởi vì Nam Chiêm Bộ Châu là không có cao thủ.
“Vâng, thưa bệ hạ!”
......
Đảo mắt hai năm đã trôi qua.
Sau hai năm tịnh dưỡng, vết thương của Diệp Thiên cuối cùng đã bình phục.
Ở cõi Atula không có thảo dược tốt nên phục hồi rất chậm, nếu ở Thiên Giới thì vết thương đã lành từ lâu rồi, sao có thể trì hoãn nhiều năm như vậy.
Trong hai năm qua, Diệp Thiên cũng nghe rất nhiều tin tức về con cái mình.
Tình hình hiện tại ở Nam tộc bộ lạc là có rất nhiều người có uy danh trong Nam Chiêm Châu Bộ đã giương cao ngọn cờ chống lại vương hóa, triệu tập được không ít binh mã, tuyên bố rằng phải đập tan Liên minh hơn mười ngàn bộ tộc, kéo theo đội ngũ lên tới mấy trăm triệu người, tổng quy mô lên đến năm mươi nghìn tỷ người, hơn nữa quân số vẫn đang được mở rộng.
Tình hình đang vô cùng cấp bách.
Một khi cuộc nội chiến nổ ra ở Nam Chiêm Bộ Châu, thì hai bên đều thất bại, đến lúc đó Thiên Đình sẽ nhân cơ hội nhảy vào, có thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Vì vậy Diệp Thiên không chậm trễ một giây, sau khi thương thế hoàn toàn bình phục, lập tức hạ lệnh: “Văn võ bá quan có mặt ở đây, cùng trẫm đi thu chuông Đông Hoàng, để xem xem trẫm có thu được chuông Đông Hoàng hay không.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Ngay sau đó, Diệp Thiên dẫn các quan văn, quan võ đến trước chuông Đông Hoàng.
“Đây là lần thứ mười Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế đến thu chương, hy lần này ngái ấy có thể thành công!"
“Lần trước chuông đã được nâng lên cao mười nghìn mét. Nhưng vẫn không thể thu nhỏ nó lại để thu hồi, chi mong lần này có thể thành công.”
“...”
Nhìn thấy Diệp Thiên dẫn các quan văn, quan võ lại tới bên cạnh chuông Đông Hoàng, cư dân toàn thành đều bàn tán xôn xao.
Lần trược Diệp Thiên nâng được mười ngàn mét, nhưng hắn lại giữ được chưa đến ba giây. Cái chuông lại rơi xuống mặt đất đùng một tiếng, cho nên cũng không thể dời chuông đi để lộ lối ra bên dưới.
Diệp Thiên lần này tới đây có khá nhiều tự tin, yêu cầu của hắn không nhất thiết phải thu được chuông Đông Hoàng, chỉ cần hắn có thể dời chuông Đông Hoàng, để lộ ra lối ra, sau đó phá giải phong ấn đi ra ngoài là được rồi.
Về phần Chuông Đông Hoàng, chờ sau khi mở ra được tế đàn, quay lại đây lấy cũng không muộn. Hắn ta cảm thấy có thể ra ngoài được thì có thể quay lại đây được.
Lúc này, Diệp Thiên đã xắn tay áo lên, hắn kết hợp thần niệm, công pháp, máu và chú ngữ, sau đó hét lớn một tiếng:
“Khởi!”
Lời vừa dứt, Diệp Thiên điều khiển thần niệm và công pháp của mình để nâng chuông Đông Hoàng lên.
Giây tiếp theo!
Chuông Đông Hoàng đột ngột được nâng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!