Tất nhiên Diệp Thiên có thể nhận ra rằng Phục Hy lợi hại hơn mười một vị tướng dưới trướng của hắn, Atula và những người còn lại đều đã cố gắng hết sức, còn Phục Hy vẫn chưa dùng hết lực của ông ta để đánh, nhưng dù như thế pháp lực của Phục Hy cũng đã áp chế được bọn họ. Nếu ông ta thực sự dùng hết sức của mình thì mười một vị tướng dưới trướng của hắn sẽ phải ăn đủ.
Vì vậy, Diệp Thiên quyết định đánh Phục Hy một chút, xem liệu hắn có thể giúp Atula và những người khác đánh bại Phục Hy không.
Nghĩ xong thì liền làm
Diệp Thiên lập tức đọc thần niệm trong đầu, triệu hồi chuông Đông Hoàng, dưới sự điều khiển của thần niệm, chuông Đông Hoàng bay nhanh như một tia sáng đến trên đỉnh đầu Phục Hy, sau đó lớn dần, đập xuống đầu Phục Hy.
“Ha ha.”
Phục Hy mỉm cười: “Thủy Thiên Đế, với thực lực hiện tại của ngươi, cho dù có chuông Đông Hoàng trong tay cũng không làm gì được ta.”
Lời vừa dứt, Phục Hy cũng đọc thần niệm, lại có thêm một bát quái bay ra từ trên người của ông ta, từ từ biến lớn hơn trên đầu của ông ta, rồi từ phía dưới đi lên đón lấy chuông Đông Hoàng.
Ầm!
Chuông Đông Hoàng nện lên cái bát quái, giống như một cái chén rượu úp trên bàn, nó đã bị ngăn lại không thể tiếp tục hạ xuống để đè Phục Hy vào trong. Bởi vì pháp lực của Phục Hy quá cao, cho dù Diệp Thiên có cố gắng đến đâu đi nữa, thì chuông Đông Hoàng cũng không còn cách nào khác để hạ xuống nữa dù chỉ là một chút.
Ngay sau đó!
Phục Hy dùng thần niệm một lần nữa, lại thêm một cái bát quái bay ra, và lao về phía Diệp Thiên một cách cuồng bạo.
Ông ta là một cao thủ tài ba trong việc điều khiển bát quái. Trên người có rất nhiều bát quái, Thiên Thánh Ngũ Giai hay Thiên Thánh Lục Giai thì đều có đủ cả. Cái đang oanh kích Diệp Thiên là Thiên Thánh Ngũ Giai, còn hai cái bát quái một cái đang công kích Thái Sư và một cái chặn chuông Đông Hoàng là Thiên Thánh Lục Giai.
“Bệ hạ, cẩn thận!”
Thái Úy ngay lập tức rời khỏi phía sau của Thái Sư, đến trước mặt Diệp Thiên để bảo vệ hắn, ông ấy gọi chùy Chấn Thiên của mình rồi ném nó ra ngoài.
Ầm!
Chiếc chùy Chấn Thiên nện lên trên chiếc bát quái đang lao đến, khiến cho bát quái nổ tung ngay lập tức!
Chùy Chấn Thiên này là pháp bảo Thiên Thánh Lục Giai, mà Thái Úy cũng là một vị thánh nhân ở cảnh giới Đại Đạo tầng thứ tư. Phần lớn sức mạnh tinh thần của Phục Hy đều đã được dùng để đối phó với Thái Sư, Atula và những người khác, nên không có dồn nhiều sức lực lên cái bát quái Kính Thượng để tấn công Diệp Thiên. Cho nên dưới sự oanh kích toàn lực của một cao thủ như Thái Úy, thì một cái pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai không bị phá vỡ mới là lạ.
Mà ngay khi Thái Úy vừa rời đi, Thái Sư, Atula và Bát Bộ Thiên Tướng liền ngay lập tức không còn chống đỡ được ánh sáng vàng kim bắn ra từ bát quái trong tay Phục Hy, hơn nữa pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai đã bị Thái Úy đập tan. Phục Hy rất tức giận, đột nhiên phát huy hết sức lực của mình, ánh sáng vàng kim bắt ra từ trong tay hắn càng lớn lớn hơn mạnh hơn nữa, nó lập tức áp sát vào lòng bàn tay của Thái Sư.
“Không xong rồi!”
Thái Sư và những người vô cùng kinh hãi.
Nếu Thái Sư né ra, ánh sáng vàng kim sẽ bắn lên người những đồng đội phía sau ông ấy, nếu né cùng nhau chỉ cần một người trong số họ chậm chân hơn sẽ bị ánh sáng vàng kim của bát quái đánh trúng, mà bây giờ họ cũng không còn chống đỡ tiếp được nữa, có thể nói tính huống lúc này rất nguy cấp, như thể không bị thương một hai người thì không được.
Diệp Thiên cũng nhận thấy điều này, lập tức điều khiển chuông Đông Hoàng Hoàng hướng đến cái bát quái đang phát ra ánh sáng trong tay Phục Hy, sau đó đập vỡ nó.
Tháp Hạo Thiên được xếp ở giữa trong mười đại thần binh, xếp trước bát quái của Phục Hy. Nhưng ngay cả tháp Hạo Thiên cũng không thể làm chuông Đông hoàng hư hao thì thì bát quái của Phục Hy chắc chắn cũng không thể làm hỏng chuông Đông hoàng.
Nhưng mà ngay khi chuông Đông Hoàng Hoàng vừa nện xuống, nó giống như một chén rượu úp trên một sợi dây, và không thể cắt đứt được sợi dây.
“Ha ha!”
Phục Hy cười nói: “Thủy Thiên Đế, cuối cùng thì tu vi của ngươi cũng không đủ, độ mạnh yếu của chuông Đông Hoàng này cũng không đủ mạnh, không cắt được sáng vàng kim của bát quái khi mà Phục Hy ta đã dùng hết sức để phóng ra nó. Ngươi không cần tiếp tục uổng phí công sức của mình nữa.”
Đúng như lời ông ta nói, dù Diệp Thiên có cố gắng thế nào, thì hắn cũng không thể cắt đứt được luồng ánh sáng vàng kim đó.
Ngay khi ánh sáng vàng kim chuẩn bị đánh vào lòng bàn tay Thái Sư, Thái Úy cầm chùy Chấn Thiên dùng tất cả sức lực đánh vào chuông Đông Hoàng.
Dưới lực đánh quá lớn, chuông Đông Hoàng trầm xuống, ngang nhiên cắt đứt ánh sáng vàng kim đó.
Ánh mắt Phục Hy ngưng lại, sắc mặt có vẻ có chút hơi tức giận.
Luồng ánh sáng vàng kim đã bị chặt đứt, nên Thái Sư, Atula cùng Bát Bộ Thiên Tướng đều thoát khỏi phiền phức của nó, mười một người hợp lực tản ra lao về phía Phục Hy.
“Không sợ chết sao!”
Phục Hy nói với một giọng lạnh lùng, xong thì lại dùng bát quái trong tay bắn ánh sáng vàng kim về phía Atula và những người khác.
Atula và những người khác đều lần lượt né tránh để ngăn không cho ánh sáng vàng kim bắn vào người.
Lúc đầu, Thái Sư nghĩ rằng thực lực của Phục Hy không mạnh hơn bao nhiêu, cũng không chênh lệch nhiều với Hạo Thiên, cùng lắm là lợi hại hơn Hạo Thiên một chút, vì vậy ông ấy còn không để Phục Hy vào mắt. Đến khi Phục Hy phóng luồng ánh sáng vàng kim ra, kết quả là thiếu chút nữa ông ấy đã ăn đủ.
Bây giờ bọn họ đã biết rằng Phục Hy vô cùng lợi hại, nên tránh tấn công mũi nhọn, họ phân tán lực lượng và tấn công Phục Hy, để cho dù Phục Hy sử dụng hai cái bát quái Thiên Thánh Lục Giai đối phó với nhóm mười một người cũng không được.
Quả nhiên, nhóm mười một người bọn họ liên thủ tấn công, mặc dù Phục Hy không sợ họ, nhưng có quá nhiều người tấn công cùng một lúc ông ta trong một chốc không làm gì được bọn họ, chỉ có đánh vào hư không, nước biển bị nổ tung khiến sóng dâng cao lên đến tận trời, cuộc chiến trong vô cùng khốc liệt!
Diệp Thiên nhân cơ hội đi một vòng quanh núi Tu Di, dử dụng chuông Đông Hoàng để đánh vào núi Tu Di.
Ầm ầm ầm…
Dưới tác động dữ dội của chuông Đông Hoàng, núi Tu Di bị một trận lở đất, hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác bị hắn đánh vỡ vụn.
Diệp Thiên vui mừng khôn xiết.
Với tốc độ này, chỉ cần là Atula và mọi người có thể bám trụ ngăn cản được Phục Hy. Thì chỉ cần một ngày một đêm, toàn bộ núi Tu Di có thể bị san phẳng.
Nếu may mắn, trong một hai canh giờ đến thì có thể khiến tế đàn ở trong núi Tu Di bị lộ ra.
“Không xong rồi!”
Phục Hy nhận ra có điều gì đó không ổn, không đánh lùi được đám Atula, sẽ khiến cho Diệp Thiên có cơ hội quậy phá như thế, thì sớm muộn gì tế đàn cũng sẽ bị hắn tìm ra được, sau đó hắn sẽ mở nó ra lấy được ký ức bên trong.
Ông ta kiên quyết không để cho Diệp Thiên mở ra tế đàn.
Kết quả là, ông ta vừa chống lại sự tấn công của Atula và những người khác, vừa điều khiển một cái bát quái Thiên Thánh Lục Giai khác hiện lên trên khoảng không của núi Tu Di, sau đó lớn dần lên. Nó giống như sóng xung kích, khuếch đại ra tứ phía, càng ngày càng lớn, mà trong bát quái lại dày đặc những ký hiệu, ánh sáng vàng kim bắt đầu rơi xuống như mưa. Nhìn thấy nó sắp mở rộng đến đầu của mình, Diệp Thiên lập tức lui về phía sau mấy bước, để tránh khi bát quái lan đến thì hắn sẽ bị ánh sáng vàng kim bắn chết.
Chẳng bao lâu, toàn bộ núi Tu Di đều bị bao phủ bởi cái bát quái.
Đương nhiên khi lúc bát quái bao phủ núi Tu Di, thì Diệp Thiên dùng chuông Đông Hoàng đánh không tới núi Tu Di nữa. Mà những ánh sáng vàng kim do bát quái phóng ra thì như một cái cây trụ khổng lồ giơ lên trời, tuy rằng có thể đánh vào những ánh sáng vàng kim đó nhưng cũng chỉ đánh được một phần, vì số lượng nó quá nhiều, nên hắn cứ đánh vỡ những ánh sáng vàng kim đó thì cái khác lại xuất hiện, cứ liên tục như thế, cuối cùng Diệp Thiên cũng không thể đụng đến được núi Tu Di, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Mà mười một cao thủ cảnh giới Đại Đạo của hắn cũng đang bị Phụ Hy đánh trả quyết liệt, đến bản thân còn chưa cứu được nên không thể đến giúp Diệp Thiên phá núi Tu Di.
Sau rất nhiều nỗ lực nhưng vẫn không có kết quả, Diệp Thiên hét lên: “Tất cả rút lui.”
Mười một cao thủ cảnh giới Đại Đạo lập tức lui về phía Diệp Thiên.
“Phục Hy, xem như ngươi lợi hại.” Diệp Thiên lạnh lùng nói, hắn sẽ ghi nhớ kỹ món nợ này.
Phục Hy nói: “Ta đã nói rồi, có ta canh giữ núi Tu Di các ngươi không thể nào mở ra được tế đàn không núi Tu Di đâu mà các ngươi lại không tin, bây giờ thất vọng rồi chứ gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!