Nghe xong những lời của Chuẩn Đề đạo nhân, sắc mặt của Như Lai đen lại.
Lúc đó ông ấy muốn dùng một chưởng nghiền chết Diệp Thiên, ai biết rằng một chưởng đó lại đánh hắn ta bay vào cõi Atula.
Trong mười năm qua, điều ông ấy vẫn luôn lo lắng nhất là Diệp Thiên bị đánh vào cõi Atula, sau đó sẽ mang cựu binh cũ của mình thoát ra khỏi cõi Atula trước khi Hồng Quân ra khỏi núi, mà sợ nhất điều gì thì điều đó sẽ đến. Cuối cùng dù Diệp Thiên đã bị ông ấy đánh vào cõi Atula những đúng là vẫn có thể thoát ra khỏi đó.
Ruột gan ông ấy vô cùng tiếc nuối, nếu biết trước như thế, lúc đó ông ấy chỉ cần đánh một chưởng nhẹ khiến hắn văng ra xa, đuổi hắn ra khỏi núi Trì Quang, thì sẽ vô tình đẩy hắn ta vào cõi Atula, và cũng sẽ không có chuyện để hắn có cơ hội đưa những cựu binh cũ của mình ra khỏi đó.
Phải biết rằng, trong cõi Atula có hơn mười mấy Tiên Thiên Thánh Nhân, điều này cũng khiến cho bọn họ có gan hơn, bọn họ thế nào cũng sẽ đại náo Thiên Đình khiến cho dân chúng trong thiên lầm tham.
“Đều tại ta.”
Như Lai thở dài một hơi.
Chuẩn Đề đạo nhân nói: “Không ai trách ngươi, cũng không phải ngươi cố ý làm như thế, cũng không có người nào có thể tưởng tượng được, bên dưới chân núi Trì Quang lại có một đường thông đến cõi Atula, điều mà ngay cả Hồng Quân Lão Tổ cũng không nghĩ ra, thì ngươi cần gì phải tự trách mình.”
“Việc quan trọng nhất lúc này là canh giữ ba tế đàn cuối cùng, chỉ cần chúng ta có thể cầm cự đến lúc Hồng Quân Lão Tổ ra khỏi núi thì mọi vấn đề sẽ giải quyết ngay lập tức. Ngươi nên nhanh chóng lấy lại tu vi của Tiếp Dẫn, để tránh việc làm chậm trễ thời gian.” Chuẩn Đề đạo nhân Humanity.
“Được, vậy bây giờ ta sẽ đến tầng trời thứ ba sáu, lấy tu vi năm đó Hồng Quân đã hủy bỏ phong ấn.”
Như Lai nói xong, thì từ Tây Ngưu Hóa Châu đi đến cửa truyền tin của Thiên Đình.
Năm đó Tiếp Dẫn muốn sáng tạo ra Tây Vực Giáo, nhưng Hồng Quân đã không cho phép. Như sau nhiều lần Tiếp Dẫn yêu cầu, Hồng Quân đã nói rằng ông có thể sáng tạo ra Tây Vực Giáo, những hãy đem hết toàn bộ tu vi mà ông ta đã truyền thụ trả lại cho ông ta. Tiếp Dẫn cũng rất cố chấp, liền đồng ý ngay lập tức, cho nên tu vi của ông đã bị Hồng Quân thu hồi, phong ấn tại tầng trời thứ ba sáu, cho nên muốn lấy được Như Lai phải bỏ tu vi của mình lại đó, sau đó một lần nữa rót tu vi Tiếp Dẫn vào cơ thể của mình.
Mặc dù nói rằng không thể đến được tầng trời thứ ba sáu, nhưng nếu được phép thì ai cũng có thể lên được, cái này giống như lên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời vậy. Nếu bạn được phép thì bạn có thể đi lên, không được phép thì không ai có thể lên được đó.
Mà Như Lai bây giờ đang giúp Hồng Quân đối phó với Thái Nhất. Mặc dù Hồng Quân đang trong quá trình độ kiếp, nhưng đệ tử của Hồng Quân để cho Như Lai đi vào, nên là Như Lai đã có quyền được lên tầng trời thứ ba sáu này.
Rất nhanh.
Như Lai đã đến được tầng trời thứ ba mươi sáu.
Trước đó đã có hai vị đồng tử của Hồng Quân đợi sẵn.
“Tiếp Dẫn sư huynh, mời vào!”
Hai vị đồng tử làm ra thế mời vào, bởi vì Ngọc Đế đã phái người đến thông báo cho hai vị đồng tử của Hồng Quân rằng hãy để Như Lai lấy lại tu vi của Tiếp Dẫn, để ông có thể đối phó với Thái Nhất. Đương nhiên đồng tử của Hồng Quân chắc chắn sẽ đồng ý, vì dù sao chuyện đó cũng ảnh hưởng đến an toàn của sư tôn bọn họ. Nếu để cho Thái Nhất khôi phục được sức mình trước khi sư tôn của bọn họ xuất quan, rồi sau đó hắn đánh vào tầng trời thứ ba mươi sáu phá vỡ đại trận của tôn sư bày ra, thì chẳng khác nào đẩy sư tôn của bọn họ vào chỗ chết.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, không có sự đồng ý của sư tôn thì đồng tử cũng đủ tư cách để cho Như Lai đi vào.
Rất nhanh Như Lai đã được mời vào tầng trời thứ ba mươi sáu, đi đến Tử Tiêu Cung.
“Tiếp Dẫn sư huynh.”
Trong Tử Tiêu Cung, một đạo nhân đã già nhưng rất tráng kiệt chào Như Lai.
Đây là một vị Hậu Thiên Thánh Nhân, cũng là đệ tử của Hồng Quân, ngoài bốn đệ tử cấp cao Hạo Thiên, Nữ Oa, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, thì Hồng Quân còn có chín đệ tử bế quan, và còn có rất nhiều đệ tử ngoại môn khác, mà đạo nhân này chính là một trong chín đệ tử bế quan của Hồng Quân.
Tu vi của chín đệ tử bế quan này đều ở trong cảnh giới Đại Đạo tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Sở dĩ bọn họ không ra khỏi tầng trời thứ ba mươi sáu để đối phó với quân Liên minh là vì bọn họ phải ở đây để trấn thủ trận pháp, đảm bảo an toàn cho Hồng Quân.
Hồng Quân là người như thế nào?
Ngoại trừ việc là một người ngoài cảnh giới Đại Đạo, và là cao thủ số một trong Tam Giới hiện nay, ông ta là người vô cùng coi trọng tính mạng của bản thân. Cho nên trước khi kiếp nạn đến, ông ta đã bố trí một đại trận pháp ở bên trong Tử Tiêu Cung của mình, còn cho chín đệ tử bế quan của mình ở đây để canh giữ trận pháp, củng cố thêm sức mạnh cho trận pháp. Đảm bảo việc ông ta ở trong trận pháp đi độ kiếp có thể an toàn vượt qua mà không bị người khác ám sát.
Ông ta không thể không đề phòng.
Bởi vì khi bước vào độ kiếp, ông ta sẽ vô cùng yếu ớt, chỉ cần một thánh nhân ở cảnh giới Đại Đạo bình thường cũng có thể giết chết ông ta. Ông ta lo sợ về tên phản đồ Hạo Thiên, cũng lo lắng mặt tối của Bàn Cổ biến thành Thông Thiên Giáo Chủ, càng lo sợ người sư đệ của mình là Trần Nguyên Tử.
Cho nên những người đệ tử bế quan này, một người ông ta cũng không phái ra ngoài để đối phó với Diệp Thiên và quân Liên minh. Một khi một người được đưa ra ngoài, sẽ mất đi một người trấn thủ trận pháp, có thể khiến cho trận pháp yếu đi bớt. Hạo Thiên và Thông Thiên Giáo Chủ thì không mấy đáng sợ, nhưng nếu Trấn Nguyên Tử không thèm để ý đến cây nhân sâm nữa mà quyết tâm muốn giết ông ta thì sao? Khi Trấn Nguyên Tử xông lên tầng trời thứ ba mươi sáu này, mà không có đủ chín người canh giữ trận pháp thì nó có thể bị Trấn Nguyên Tử phá một cách thoải mái, sau đó xử lý ông ta. Nhưng nếu có chín người canh giữ thì ông ta tin rằng Trấn Nguyên Tử sẽ không thể tầng công vào được, cứ như thế ông ta có thể yên tâm độ kiếp mười lăm năm.
“Diệu Thiện sư đệ, nhờ sư đệ mở niêm phong cất tu vi Phật thân vào kho, tạm thời đưa ta sử dụng tu vi của Tiếp Dẫn.”
Như Lai chắp tay tạo thành hình chữ thập nói.
“Được, Tiếp Dẫn sư huynh.”
Diệu Thiện đạo nhân mở ra một phong ấn được chạm khắc bằng nhiều ký hiệu bên trên, được làm bằng cây tử đàn, được khảm bằng nhiều loại đá quý khác nhau, sau đó giữ trong tay như hình dáng của móng vuốt đại bàng. Đặt lên trên đầu của Như Lai, rút tu vi Phật Giáo của Như Lai ra, cất vào trong hộp gỗ tử đàn, niêm phong cất lại vào trong kho, dùng hai bùa chú dán chéo nhau để che lại.
Rồi sau đó lại lấy ra một cái hộp gỗ tử đàn khác có hai bùa chú được dán chéo nhau lên trên, bên trong hộp gỗ từ đàn này chính là tu vi của Tiếp Dẫn được niêm phong bên trong.
Diệu Thiện đạo nhân xé bùa chú, mở hộp gỗ tử đàn, đưa tu vi của Tiếp Dẫn vào cơ thể của Như Lai.
Đột nhiên, vẻ mặt Như Lai trở nên vô cùng đau khổ.
Bởi vì tu vi của Tiếp Dẫn dường như cuồng bạo hơn rất nhiều, nên một luồng tu vi cuồng bạo như thế rót vào thân của Như Lai, kim thân của ông không gánh nổi, cho nên cảnh giác như bị phồng lên, cảm giác như muốn nổ tung.
Diệu Thiện đạo nhân nhanh chóng giúp ông đã thông kinh lạc, giúp ông nhanh chóng thích nghi với tu vi, đồng thời cũng để đảm bảo kim thân của ông ta sẽ bị luồng tu vi cuồng bạo làm cho nổ tung.
Mà lúc này.
Diệp Thiên và đám người của Atula, sao một lúc vượt qua đại dương thì đã đến núi Trì Quang.
“Ha ha!”
Atula bật cười: “Có vẻ như núi Trì Quang không được bảo vệ bởi một cao thủ như Phục Hy!”
Không thấy cao thủ nào trên núi Trì Quang xuất hiện, Atula nghĩ rằng không có ai bảo vệ nó nên không nhịn được cười, định đi qua thì bị Diệp Thiên giữ lại.
“Để an toàn, thì trước hết cứ oanh tạc xung quanh núi Trì Quang trước đã.” Diệp Thiên nói.
Atula và những người khác ngay lập tức bắt đầu động thủ.
Ầm ầm ầm!
Hết lượt bắn phá này lại đến lượt bắn phá khác, oanh kích lên mặt đất xung quanh núi chân Trì Quang, làm cho hàng triệu mét đất biến thành chín cái hố sâu.
Mà vụ nổ này lại không đánh vào bên trong núi Trì Quang, Chuẩn Đề đạo nhân đang chờ Diệp Thiên và mọi người đi vào núi Trì Quang, nhưng lại lập tức hiệp lên bên trên khoảng không của núi Trì Quang.
“Vốn dĩ định chờ cho các ngươi đi vào, rồi kích hoạt bát quái trận của Phục Hy, nhốt các ngươi vào trong. Nhưng ta không ngờ rằng thông minh lại bị thông minh hại, để cho các ngươi phá hỏng mất trận pháp, nếu mở ra sớm một chút, các ngươi còn phải tốn thời gian để phá trận, đúng là ta quá sơ suất rồi.”
Chuẩn Đề đạo nhân nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!