Sinh mệnh của thánh nhân cảnh giới Đại Đạo vô cùng mạnh mẽ, cho dù hồn phách bị đánh vỡ. Ngọc Chân dù bị đánh tan cũng không chết, dù cho linh hồn có nhỏ đến đâu cũng được gom Bát Bảo Công Đức Trì, hòa tan vào trong nước hồ của Bát Bảo Công Đức Trì, nên Ngọc Chân tạm thời vẫn chưa chết, tiếng kêu thảm thiết đó là của Ngọc Chân vọng lại.
“Con mẹ ngươi…”
Diệp Thiên thực sự muốn dùng chuông Đông Hoàng Hoàng để đập bể Bát Bảo Công Đức Trì, nhưng khi hắn vừa di chuyển, thì có vách ngăn cách của Đại Đạo ngăn hắn lại, có vách ngăn cách của Đại Đạo bao quanh, hắn không điều khiển được chuông Đông Hoàng để tấn công Bát Bảo Công Đức Trì.
“Thả Ngọc Chân ra, trẫm lệnh cho ngươi thả Ngọc Chân ra!”
Diệp Thiên phẫn nộ la lên.
“Ha ha ha!”
Tiếp Dẫn cất tiếng cười lớn: “Ta không chỉ không thả hắn ra, ta còn muốn cơ thể hắn ta tiêu tan, chết trong Bát Bảo Công Đức Trì của ta. Ta cũng sẽ giết hết những cựu binh còn lại của ngươi, sau đó bỏ từng tên một vào đây hòa tan tất cả trong Bát Bảo Công Đức Trì.”
Ông ấy đã để cho tế đàn trên núi Thiết Vây mà ông ấy canh giữ bị mở ra, để cho Diệp Thiên có được trí nhớ của Thái Nhất, còn độ kiếp nhập vào cảnh giới Đại Đạo. Nếu ông ấy không giết một số cựu binh của Thái Nhất. Thì dù là trước mặt Chuẩn Đề, Phục Hy hay thậm chí là trước mặt Ngọc Đế thì cũng đều vô cùng mất mặt, hơn nữa, Đại Lôi Âm Tự cũng đã bị nổ tung thành đống đổ nát. Ông ấy không biết bao nhiêu đệ tử đã chết, nên ông ấy càng phải giết những cựu binh này, nếu không thì không còn cách nào để đòi lại công đạo cho các đệ tử của Tây Vực Giáo. Càng không có cách nào để giải thích trước các tín đồ của Tây Vực Giáo trên khắp thiên hạ.
“Tên cho má nhà ngươi, lòng dạ thật độc ác!”
Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Không ngờ, lòng dạ của người này còn độc ác hơn Phục Hy và Chuẩn Đề đạo nhân rất nhiều.
Đúng là khiến cho hắn nhìn ông ấy bằng một cặp mắt khác, đúng là tên ngụy quân tử!
“Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính bản thân mình, ta không thể không tàn nhẫn!” Tiếp Dẫn nói.
Phải biết rằng, năm đó khi Thái Nhất bị giết, ông ấy với Chuẩn Đề đạo nhân, Nữ Oa, Hạo Thiên và nhiều đệ tử Hồng Quân khác cũng tham gia. Hận tù khắc sâu như thế, hiện tại Diệp Thiên vẫn chưa khôi phục được hoàn toàn trí nhớ của Thái Nhất, nhưng nếu một ngày hắn khôi phục lại trí nhớ, nhớ lại chuyện đã xảy ra năm đó, thì hắn sẽ khiến bọn họ chết một cách thảm hại.
Cho nên không còn có cách nào khác, đối với Thái Nhất và cựu binh của Thái Nhất, không thể không nhẫn tâm. Tiêu diệt được tên cựu binh nào thì hay tên đó, có thể làm suy yếu sức mạnh của Diệp Thiên một cách hiệu quả, như thế khi Diệp Thiên mở ra hai tế đàn kia sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Còn chưa nói đến nếu tiêu diệt được cựu binh của Thái Nhất, khoảng bốn năm tên thì có thể khiến cho Diệp Thiên không dám nghĩ đến chuyện mở ra hai cái tế đàn kia nữa.
Vì vậy, để ngăn cản hai tế đàn kia bị mở ra, Tiếp Dẫn không thể không xuống tay với cựu binh của Thái Nhất, chuyện này tương đương với việc chặt đứt cánh tay của Diệp Thiên, khiến cho sinh lực của Diệp Thiên phải chịu tổn thương lớn.
“Tên cẩu tặc! Ngươi làm gì Ngọc Chân thế?”
Khi Atula và những người khác quay lại, nghe thấy tiếng hét của Ngọc Trần thì tức giận hỏi Tiếp Dẫn.
“Haha.” Tiếp Dẫn cười lạnh nói: “Đương nhiên là khiến cho hắn ta vạn kiếp bất phục, ngay cả các ngươi cũng sẽ vạn kiếp bất phục!”
Lời vừa dứt, Tiếp Dẫn đã điều khiển Thập Nhị Công Đức Kim Liên, bay về phía Atula và những người khác.
Thấy vậy, Diệp Thiên hét lên: “Tản ra! Tất cả tản ra, đừng để ông ấy bắt được, nhanh lên!”
Khi Ngọc Chân chết, ở đây chỉ còn lại sáu thuộc hạ, mà sức mạnh của Tiếp Dẫn có thể sánh ngang với Phục Hy. Mà lúc ở núi Tu Di, cả mười một tướng đều không thể đánh bại Phục Hy, nhưng bây giờ chỉ còn lại sáu, sao có thể đánh lại ông ấy được?
Nếu còn không nhanh chóng tản ra, tiếp tục đánh nhau với Tiếp Dẫn, nhất định sẽ bị Tiếp Dẫn giết chết, như thế tổn thất sẽ vô cùng thảm hại!
Mặc dù Atula và những người khác hận ông ấy đến thấu xương, nhưng không dám trái lệnh của Diệp Thiên, lập tức tản ra tứ phía, lần này Thập Nhị Công Đức Kim Liên không trói được một người nào.
“Hừ, tản ra cũng vô dụng!”
Tiếp Dẫn lạnh giọng nói, lấy ra một cái Bùa tăng tốc, ông ấy lao thẳng về phía Cảnh Thịnh.
Cảnh Thịnh quay đầu bỏ chạy.
Tuy nhiên, Tiếp Dẫn có bùa tăng tốc, tốc độ bay vô cùng nhanh, nên lập tức đuổi kịp Cảnh Thịnh, đánh một quyền sau lưng Cảnh Thịnh.
“Cẩn thận!”
Atula và những người khác hét lên, thúc năng lượng bắn phá về phía sau lưng Tiếp Dẫn, nhưng tu vi của Tiếp Dẫn quá cảo, phòng ngự mạnh mẽ, năng lượng bắn phá lưng của ông ấy, giống như đang xoa bóp cho ông ấy vậy, nhiều lắm cũng chỉ khiến cho ông ấy đau một chút thôi, nhưng cơ bản không làm gì khiến ông ấy tổn thương được.
Cảnh Thịnh đột ngột quay mạnh người lại, liền thấy một quyền của Tiếp Dẫn đánh đến, rồi nhanh chóng lấy ra pháp bảo của mình là Lang Nha Bổng, nện lên tay của Tiếp Dẫn.
Ầm!
Lực va đập cực lớn khiến Cảnh Thịnh Thiên phải lui về phía sau mấy bước, nắm đấm của Tiếp Dẫn đau đến mức không khỏi phát run, ông ấy không nhịn được lắc lắc bày tay, sau đó lại rút Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ ra.
“A!!!”
Cảnh Thịnh bay ra và đập vào một ngọn núi, sau đó lại đập lên hơn chục ngọn đồi rồi mới chạm đất, Tiếp Dẫn lại đến chỗ ông rơi xuống, đánh một quyền xuống mặt đất, nện lên người của Cảnh Thịnh.
Ầm!
Dưới đòn đánh mà Tiếp Dẫn dùng hết sức mình để đánh ra thì trong nháy mặt Cảnh Thịnh đã bị nổ tung.
“Cảnh Thịnh!”
Atula và những người khác tâm tê phế liệt.
“Com mẹ nó.”
Diệp Thiên cũng bùng nổ.
“Giết! Giết cho ta! Giết sạch hết người trong Đại Lôi Âm Tư cho trẫm!”
Sự hận thù của Atula cùng những người khác cũng đã lên đến tận trời, đánh không được Tiếp Dẫn, thì giết hết toàn bộ đệ tử của ông ấy!
Ngay lập tức, năm người còn lại hướng đến đống đổ nát của Đại Lôi Âm Tự giết những vị La Hán trong đó.
Phật Di Lặc sợ đến mức bỏ chạy.
Ầm ầm ầm!
Tiếng oanh tạc dữ dội lập tức vang lên phía trên đống đổ nát.
“Không!”
Tiếp Dẫn không ngờ rằng cái ổ của mình lại bị bọn họ đánh đến, lúc này phổi lập tức nổ tung, sau khi đưa linh hồn của Cảnh Thịnh vào Bát Bảo Công Đức Trì, ông ấy liền hướng đến giết Atula và những người khác.
Lần này còn điên cuồng hơn cả sát khí trước đó!
Vì vụ lần oanh tạc này đã khiến quá nhiều đệ tử của ông ấy đã bị giết, thương không ước tính được!
Cũng đúng lúc này!
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm nổ, lôi kiếp của cảnh giới Đại Đạo đánh xuống trong phạm vi bao trùm Diệp Thiên, đánh dữ dội thẳng vào Diệp Thiên.
Khi phạm vị của cảnh giới Đại Đạo bị đánh nổ tung, Diệp Thiên một bên chịu đựng lôi kiếp, một bên điều khiển chuông Đông Hoàng, khi Tiếp Dẫn chuẩn bị tấn công đám người Atula, hắn đã đưa Atula và những người khác vào Đông Chuông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!