Diệp Thiên trầm tư một hồi mới nói: “Trẫm thấy không thể làm như thế, ở đây trong tương lai cũng đều con dân của trẫm, sao trẫm có thể tàn sát con dân của chính mình được?”
“Hơn nữa, nếu chúng ta tàn sát, Thiên Đình cũng sẽ không ngồi yên, nhất định sẽ phái Chuẩn Đề đến để ngăn cản, hơn nữa nếu chúng ta tàn sát như thế sẽ khiến cho người không thiên hạ oán trách chúng ta, đến lúc đó cao thủ trong nhân gian sẽ quay sang giúp đỡ cho Thiên Đình giết chúng ta, sẽ càng bất lợi cho chúng ta!”
“Đồ sát một châu, mà đổi lại sự tấn công của thiên hạ, đến lúc đó Ngọc Đế lúc ngủ cũng sẽ cười chúng ta, không cần bọn họ trưng binh, những người chân chính nghĩa sĩ cũng từ Tây Ngưu Hóa Châu, Bắc Câu Lô Châu, Đông Thắng Thần Châu cũng đều đứng lên tự giác tham gia quân đội, sau đó chúng ta chắc chắn sẽ thua trong trận chiến này với Thiên Đình này!”
Nghe những lời của Diệp Thiên, Atula và những người khác gật đầu.
Trong nhân gian cũng có thánh nhân, thì khi khai thiên lập địa đến nay đã ba mươi triệu năm, những người không trở thành thánh nhân trong ở thời kỳ Hỗn Độn, sau nhiều năm như vậy cũng phải một phần mười người trở thành thánh nhân.
Nếu những vụ thảm sát này chọc giận những vị thánh trong dân gian này, thì tất cả những thánh nhân đó sẽ đối đầu với bọn họ, đó quả thực là một chuyện vô cùng đau đầu, mất đi lòng dân là mất đi sự ủng hộ của người trong thiên hạ, cũng đồng nghĩa với chuyện mất đi thiên hạ, đồ sát châu này thực sự không phải là một nước cờ đúng đắn.
“Vậy thì chúng ta hãy quay về trước, chờ đến lúc bọn chúng tiếp tục trưng binh, chúng ta lại quay lại cướp.” Atula nói.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó đoàn người trở về Nam Chiêm Bộ Châu.
Ngay sau khi họ quay trở lại, công tác trưng binh của Thiên Đình lại tiếp tục.
“Minh chủ đã trở lại!”
Diệp Thiên cùng những người khác quay lại doanh trại, cả đại quân hô lớn.
Quên Liên minh vốn dĩ đang tung hoành ngang dọc, truy đuổi, tìm kiếm để khai chiến với quân địch liền lập tức dừng lại.
Sau đó Diệp Thiên và nhóm của hắn bước vào lều lớn trong trung quân.
“Bố, thế nào rồi?”
Diệp Chiến hỏi ngay khi Diệp Thiên bước vào lều lớn trong trung quân.
“Một tế đàn được mở ra, hai thiên tướng đã bị giết trong trận chiến.” Diệp Thiên nói.
Diệp Thiên mặc dù cảm thấy bản thân đã bị thiệt, nhưng Thân Công Báo cảm thấy trận này đã lời rồi, nhưng ông ta không dám nói ra, dù sao thuộc hạ của hắn đã chết, cho dù là có lời nhưng hắn cũng phải nói là thua, nếu nói đã lời, thì các thuộc hạ khác của hắn sẽ nghĩ như thế nào chứ?
“Thế nào, các ngươi đã xuất trận đối đầu với kẻ địch chưa?“ Diệp Thiên ngồi xuống hỏi.
Diệp Chiến cho biết: “Vẫn chưa, chúng ta tiến lên thì bọn chúng rút lui, hơn nữa ở Nam Chiêm Bộ Châu bọn chúng cũng đã bố trí rất nhiều người âm thầm quan sát tình hình và mạng lưới truyền âm và tính báo, nên chúng có thể nắm bắt được chuyển động của chúng ta, vì thế tránh được chúng ta, có truy đuổi thế nào cũng không thể bắt được bọn chúng, cho nên đến bây giờ vẫn không thể phát sinh xung đột trực tiếp với bọn chúng.”
Diệp Thiên suy nghĩ một chút, mới nói: “Có thể xóa sổ trạm thì bào của bọn chúng và mạng lưới truyền âm không?”
Hắn nghĩ rằng nếu trạm tình báo và mạng lưới truyền âm của địch ở Nam Chiêm Bộ Châu bị xóa bỏ, kẻ thù sẽ trở nên mù mịt, có thể chia binh thành ba hoặc bốn nhóm, sau đó bao vây quân địch, một lưới bắt hết bọn chúng.
Thân Công Báo lập tức đứng lên nói: “Bẫm minh chủ, bọn chúng phái người trà trộn vào thành thị, thành trì, đường lớn ngõ nhỏ mà Nam Chiêm Bộ Châu từ xưa đến nay hỗn loạn, không có thể chế, không có đăng ký dân cư,v.v… Một khi bọn chúng thâm nhập vào dân thường muốn moi ra bọn chúng khó như kiến lên trời, cho nên không thể xóa sổ được trạm tình báo và mạng lưới truyền âm của chúng .”
“Mặt khác,Tam Đại bộ châu đã vương hóa, chúng ta muốn cũng không thể xây dựng được mạng lưới truyền âm và trạm tình báo ở trên biển và ở Tam Đại bộ châu, bởi vì bọn họ đã chịu sự quản lý của Thiên Đạo. Truyền âm lớn nhất hạn chết trong vòng mười nghìn km, hơn nữa mọi mạng lưới truyền âm đều nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Đạo. Khi bọn họ truyền âm đều có số đăng ký, thống nhất đăng ký với Thiên Đình, một khi truyền âm được gửi đi thì ở trên mạng lưới theo dõi truyền âm ở trên Thiên Đạo sẽ hiện lên màu vàng. Truyền âm của chúng ta không đăng ký với Thiên Đình khi gửi đi ra khỏi châu hoặc ra biển, thì trên mạng lưới theo dõi truyền âm của Thiên Đạo sẽ nhìn thấy màu đỏ, nếu màu sắc khác thường bị pháo hiện ra thì sẽ có thể định vị ra và sẽ tiến hành bắt giữ. Cho nên điều này đối với công tác tình báo của chúng ta vô cùng bất lợi, ngoại trừ Nam Chiêm Bộ Châu, chúng ta không thể thiết lập mạng lưới truyền dẫn và trạm tình báo ở những nơi khác, cho dù có cũng sẽ bị địch xóa sạch.”
Nghe vậy, Diệp Thiên biết rằng Thiên Đình khó đối phó hơn hắn tưởng rất nhiều.
“Bọn chúng đến Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng không đối đầu với chúng ta, bọn họ muốn làm gì?“ Diệp Thiên nói.
Theo lý mà nói, Thiên Đình có ưu thế tuyệt đối, chênh lệch giữa hai bên không lớn lắm, xuất chiến có thể tiêu hao lực lượng trọng yếu của quân Liên minh, còn Thiên Đình có được Tam Đại bộ châu, số lượng binh lính bổ sung vượt xa so với quân Liên minh, có thể khiến lực lượng quân Liên minh đã bị tiêu hao, nhưng họ đã không làm điều đó, điều này khiến hắn hơi khó hiểu.
Thân Công Báo trả lời: “Quân sư của đại quân Thiên Đình là Khương Tử Nha. Hắn ta đánh giặc từ trước đến giờ đều mong muốn được ổn định, nếu không nắm chắc chiến thắng trong tay, nếu có thể sẽ không cần đánh thì hắn ta sẽ không đánh, tránh ảnh hưởng đến toàn cục. Cho nên lần này hắn ta không nắm được phần thắng trong tay nên không đánh, có thể bọn chúng cũng đang rút lui để chờ viện binh. Cùng là để ngăn cản quân của chúng ta, trách cho minh chủ đem quân đi oach kích mở ra hai tế đàn còn lại.”
Diệp Thiên nghe thấy thì buồn bực: “Bọn chúng không dám đối đầu trực diện với chúng ta, cho dù ta kéo đại quân đánh bom núi Tu Di, bọn chúng có thể làm gì được chúng ta?”
“Thật sự không thể làm thế!“ Thân Công Báo vội vàng xua tay nói: “Một khi minh chủ kéo đại quân đến bắn phá núi Tu Di, thì chúng ta đã nằm trong lòng bàn tay của chúng, chúng sẽ cười đến chết.”
“Ngươi mau giải thích rõ?“ Diệp Thiên hỏi.
Thân Công Báo nói: “Nếu đại quân kéo đến biển, Khương Tử Nha sẽ lập tức dẫn đại quân đi theo phía sau, khi đã vào sâu trong biển, chúng sẽ cắt đứt đường sau, sau đó sẽ lên và khiêu chiến với chúng ta trên biển, và sau đó binh cua tướng tôm ở biển Đông Hải, Nam Hải, Tây Hải, Bắc Hải sẽ tham gia hỗ trợ Khương Tử Nha và những người khác. Khi đó các binh lính của chúng ta sẽ Tiêu hao từng người một và không thể bổ sung. Thiên Đình có thể tuyển quân từ ba bang lớn để bổ sung Khương Tử Nha, sau đó gửi thêm chi viện. Sau đó lại phái những cao thủ Thái Thượng Kính đến Nam Chiêm Bộ Châu, chúng ta trưng binh bao nhiêu bọn chúng giết bây nhiêu. Như thế minh chủ không những không mở được tế đàn mà còn chôn quân ta dưới biển cả mênh mông, hơn nữa minh chủ không ở đây Thiên Đình sẽ tàn sát một nửa dân chúng ở đây. Đến khi tàn binh của người trở lại ngươi cũng không thể trở mình được nữa, chờ đến Hồng Quân ra khỏi núi, ngày diệt vong của minh chủ sẽ đến.”
“Vì vậy, trước khi tiêu diệt quân đội của Thiên Đình ở Nam Chiêm Bộ Châu, minh chủ không được kéo đại quân đến núi Tu Di, trừ phi bị bọn chúng bị tiêu diệt, thì không còn lo không còn đường lui nữa, có thể yên tâm đi!”
“Haha!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!