“Phản rồi. Thật sự phản rồi.”
Sau khi Ngọc Đế nhận được tin Diệp Thiên xưng đế, tức đến nỗi nổi trận lôi đình.
“Hoàng Thiên tái xuất, Lão Thiên đáng chết, đây là muốn để trẫm chết, muốn để trẫm chết. Nói xem, các người đều nói thử xem, trẫm nên ngăn cản lòng trung thành của Tam Đại Bộ Châu với bọn ngu dân tiến đến Nam Chiêm Bộ Châu thế nào đây? Nếu như không ngăn chặn lại, càng ngày sẽ càng có nhiều ngu dân chạy đến Nam Chiêm Bộ Châu, ủng hộ hỗ trợ quân liên minh chống đối với đại quân Thiên Đình của trẫm, nếu như đánh bại thì phải làm sao? Tất cả đều động não đi, nghĩ cách đi, đều nghĩ cách đi.”
Ngọc Đế vô cùng sốt ruột, không khỏi sợ hãi.
Hoàng Thiên tái xuất, Lão Thiên đáng chết.
Ý của câu nói này chính là nếu Đông Hoàng Thái Nhất lại làm chủ tam giới, thì Ngọc Đế ông ta sẽ chết.
Bởi vì Hoàng Thiên chính là đại diện cho Đông Hoàng Thái Nhất, năm đó khi Đông Hoàng Thái Nhất thống trị tam giới, người của tam giới đều gọi ông trời thành Hoàng Thiên, có nghĩa là ông trời dưới sự cai trị của Đông Hoàng Thái Nhất. Sau khi Hạo Thiên xưng đế, chính là Hạo Thiên, Đế Khốc được xưng là Thương Thiên, Ngọc Đế ông ta thống trị tam giới xưng là Lão Thiên.
Cho nên Hoàng Thiên tái xuất, Lão Thiên đáng chết, câu nói này chính là đang nói Ngọc Đế ông ta coi như đã chết, hơn nữa toàn thế giới đều đang rêu rao khẩu hiệu này, ông ta nghe thấy không tức giận sao?
Nếu như người khác tạo ra khẩu hiệu này thì cũng thôi đi, nhưng khẩu hiệu này lại chính là do Đông Hoàng Thái Nhất tạo ra, sao ông ta còn có thể bình tĩnh được chứ? Làm sao có thể không gấp gáp chứ? Làm sao có thể không sợ hãi chứ?
Phải biết rằng, trên thiên giới có rất nhiều người theo Đông Hoàng Thái Nhất, cho dù sau này xảy ra chuyện, nhưng sau khi biết chuyện năm đó Đông Hoàng Thái Nhất thống lĩnh thiên giới, thống trị tam giới, đều thành kính từ tận trong đáy lòng.
Các vị thiên đế trong lịch sử đều muốn xóa bỏ đoạn lịch sử của Đông Hoàng Thái Nhất, thậm chí bôi nhọ Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng không thể thay đổi được, không thể ngăn cả được miệng của con dân thiên hạ. Rất nhiều người tôn sùng Đông Hoàng Thái Nhất, cho dù không được thờ cúng Hoàng Thiên, vẫn có rất nhiều bách tính đều âm thầm thờ cúng.
Ngoại trừ người sùng bái Đông Hoàng Thái Nhất, còn có một số tàn dư của Đông Hoàng Thái Nhất vẫn chưa chết, nhưng tàn dư của Đông Hoàng Thái Nhất trả qua hơn mười triệu năm vẫn chưa chết, ai cũng đều là cao thủ. E rằng lần này cũng phải là cảnh giới Đại La, cũng có không ít người có cảnh giới Thái Thượng, thậm chí còn có cảnh giới Đại Đạo.
Nếu như để tàn dư của Đông Hoàng Thái Nhất và những người tôn sùng Đông Hoàng Thái Nhất, ủng hộ Đông Hoàng Thái Nhất chống đối Thiên Đình, đối với Thiên Đình mà nói là vô cùng chí mạng, cho nên Ngọc Đế càng thêm sợ hãi và lo lắng.
“Ngọc Đế, thần cho rằng, lập tức hạ cho các Châu phong tỏa biển lại, phàm là những người vào biển, mà không được phép thì sẽ giết hết. Ngoài việc xử đại quân đánh chặn đánh, còn phải sử dụng lực lượng của toàn thể, giết một người tính một người, diệt trừ những người dựa vào Đông Hoàng Thái Nhất, ủng hộ cho Đông Hoàng Thái Nhất.”
Thái Bạch Kim Tinh nói.
Ngọc Đế lập tức hạ lệnh: “Lập tức cử nghìn tỷ đại quân đi tuần tra các vùng biển, phàm là những người xuống biển không được phép thì đều sẽ giết hết. Thông báo cho Long Vương của các vùng biển, hạ lệnh cho Long tộc và binh tôm tướng cua, nếu như có người vượt qua vùng biển thì cứ giết không tha.”
“Vâng. Ngọc Đế.”
Thiên Đình vừa hạ lệnh, vùng biển rộng lên lập tức trở lên xôn xao.
Người ra biển có hàng chục nghìn tỷ người, hơn nữa có người còn ra khơi đều đặn, trong số những người ra khơi này, ngoại trừ người trung thành với Đông Hoàng Thái Nhất, thật tâm muốn dựa vào Đông Hoàng Thái Nhất, và một số cựu binh của Đông Hoàng Thái Nhất đưa nhân mã đi dựa vào Đông Hoàng Thái Nhất, còn có một số thương đội, cũng có người đi xem cảnh náo nhiệt.
Nhưng Thiên Đình vừa hạ lệnh, sau khi Long Vương của bốn vùng biển nhận được lệnh, binh tôm tướng cua và Long tộc không biết đúng sai, thấy người là giết, cho nên có rất nhiều người bị giết chết trên biển.
Tất nhiên cũng có cao thủ, giết lại không ít binh tôm tướng cua.
Tóm lại, trên vùng biển rộng lớn, loạn thành một nồi cháo, đến đâu cũng đều là tiếng chém giết, đến đâu cũng đều là tình cảnh nguy nan, máu tanh khắp nơi.
Cuối cùng có thể vượt qua vùng biển rộng lớn để đến Nam Chiêm Bộ Châu, trong mười người thì chỉ còn lại một hai người.
Nhưng vô hình trung, cũng giáng cho các thể lực của Thiên Đình trên biển một cú đả kích mang tính hủy diệt, có vô số binh tôm tướng cua bị thương vong.
Chỉ trong vòng ba ngày, nhóm người đầu tiên đến thành Quang Minh ở Nam Chiêm Bộ Châu đã đạt đến hơn hai chục nghìn tỷ người.
“Đây thật sự là chuông Đông Hoàng đấy.”
“Là Chuông Đông Hoàng. Đây là Chuông Đông Hoàng của bệ hạ. Tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng đây chính là Chuông Đông Hoàng của bệ hạ.”
“Có thể di chuyển Chuông Đông Hoàng từ cõi Atula đến Thành Quang Minh, ngoại trừ tiên đế Đông Hoàng Thái Nhất, còn có thể là ai chứ?”
Nhìn thấy phía trên Chuông Đông Hoàng là một quả chuông vàng cực lớn, người từ Tam Đại Bộ Châu chạy đến và cựu binh của Đông Hoàng Thái Nhất đều đang xôn xao bàn tán.
“Hộ vệ Thành Quang Minh, xin báo cáo với đại đế Đông Hoàng Thái Nhất, nói rằng cựu binh của ngài U Minh Qủy Soái Triệu Long Sơn xin được về đội.”
“Xin thông báo với Đông Hoàng Thái Nhất bệ hạ, cựu thống đốc của thành Ngân Châu, Tây Ngưu Hạ Châu Lý Thái Tuế xin về đội.”
“Cựu Bộ Thiên Châu Thái Thú xin được về đội.”
“...”
Nhất thời, các cựu binh của Đông Hoàng Thái Nhất đều xin được về đội, vang dội khắp Thành Quang Minh.
Nhưng cựu binh này, rất nhiều người đều là quan chức thời đó, Đông Hoàng Thái Nhất bị hạ bệ, Hạo Thiên xưng đế, sau khi chém giết một trận, người quy thuận thì quy thuận, người phản thì vẫn phản, người giết thì vẫn giết, người chạy thì vẫn chạy. Những cựu binh này hầu hết đều là những người đã chạy trốn được vào năm đó, ẩn danh mà sống, đến nay vẫn chưa chết, biết được Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế xưng đế ở Thành Quang Minh, cho nên qua đây xin được về đội.
Rất nhanh, Diệp Thiên dẫn Atula chờ các cựu binh, đi ra hoan nghênh cựu binh trở về, rất nhiều cựu binh vừa gặp đã nhận ra Thái Sư, Thái Úy, lục bộ thiên tướng, sau đó âm thanh vui mừng rơi cả nước mắt vang khắp Thành Quang Minh.
“Triệu Long Sơn, tôi còn cho rằng cậu đã chết rồi, không ngờ hơn mười triệu năm mà vẫn còn gặp lại cậu, thật sự là chuyện vô cùng vui mừng.” Atula vỗ vai U Minh Qủy Soái Triệu Long Sơn cười nói.
“Anh là...” Vẻ mặt Triệu Long Sơn nghi hoặc.
Atula cười ha ha nói: “Tôi là cấp trên năm đó của cậu Atula.”
“Hóa ra là đại soái Atula.”
Triệu Long Sơn vội vàng hành lễ, sau đó nói: “Năm đó Hỗn Nguyên Lão Tổ bắt chúng ta, thuộc hạ trốn đi, may mắn trốn thoát, đợi sau khi sóng gió yên tĩnh lại, mới biết đại thế đã mất, mọi người đều bị đánh vào cõi Atula. Sau đó tâm ý thuộc hạ nguội lạnh, đã không thể chống đối được với Thiên Đình nữa, nên quy ẩn sơn dã, tu luyện thân thể. Sau khi quy ẩn, biết được chuyển tiên đến chuyển thế xưng vương ở Thành Quang Minh, thuộc hạ đã đưa theo hàng chục nghìn nhân mã của nhà họ Triệu đến đây, nguyện chết để phục vụ bệ hạ.”
“Tốt, ha ha.”
A Ti La cười giới thiệu với Diệp Thiên: “Bệ hạ, Triệu Long Sơn năm đó cũng là một tướng lĩnh cảnh giới thánh nhân, thống lĩnh mấy trăm triệu âm binh U Minh, là cựu binh tuyệt đối trung thành của ngài.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!