"Đừng hoảng hốt. Đừng hoảng hốt nữa."
Khương Tử Nha trầm mặc một hồi lâu sau rồi mới kêu lên.
Bên trong lều chủ soái đều lập tức yên lặng lại, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên trên người Khương Tử Nha, đều đang chờ xem ông ta sẽ giải quyết nguy cơ lần này như thế nào.
"Các người có sợ chết không?"
Đột nhiên Khương Tử Nha nhìn quét qua mọi người rồi hỏi.
"Cái này..."
Lời này hỏi ra lại làm cho chúng tiên toát ra một thân mồ hôi lạnh, đây rõ ràng là Khương Tử Nha cũng không có kế nào khả thi cả, muốn để cho mọi người chuẩn bị tâm lý chịu chết thật tốt đây mà.
"Không sợ chết là giả thôi, bất kể là người hay là thần tiên, sống càng lâu, địa vị càng cao, hưởng thụ vinh quang càng nhiều, lại càng sợ chết. Vấn đề này tôi nghĩ quân sư không cần hỏi, ở đây không có một ai là không sợ chết cả, quân sư cứ nói kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, làm sao để ứng đối với sự bao vây của kẻ địch là được. Đừng có hỏi mấy cái vấn đề dọa người này nữa." Hạo Thiên Đại Đế nói.
Trên thực tế ông ta còn sợ chết hơn so với ai khác nữa, bởi vì ở nơi này số tuổi của ông ta là lớn nhất, địa vị hiển hách nhất, hưởng thụ vinh quang cũng là nhiều nhất. Tuy bị đánh rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, bị giam lõng mấy trăm vạn năm, nhưng cũng là có ngày ngóc đầu dậy được, suy nghĩ ngóc đầu trở lại, cho nên ông ta rất sợ chết.
"Được."
Khương Tử Nha nói: "Nói thẳng với mọi người vậy, nếu Thiên Đình có phái viện quân gấp rút đến tiếp viện cho chúng ta, như vậy chúng ta sẽ không phải chết, nếu Thiên Đình không giải quyết được cục diện chết này, không phái viện binh gấp rút đến tiếp viện chúng ta, như vậy thì tất cả mọi người ở đây rất có thể sẽ chết."
"Tuy bây giờ xông ra ngoài, người có tu vi cao có khả năng xông ra ngoài được, nhưng ai cũng không nắm chắc được trăm phần trăm xông được ra ngoài, cho nên tôi hy vọng mọi người giữ vững tốt tâm thái, đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần luôn duy trì một suy nghĩ có chết cũng phải kéo theo tấm đệm lưng là được."
"Bởi vì bây giờ một khi chúng ta phân tán chạy trốn, như vậy thì hai trăm ba mươi triệu đại quân này sẽ đầu hàng Hoàng Thiên Quân, mà khiến cho số lượng của Hoàng Thiên Quân từ bốn trăm triệu vọt lên tới hơn sáu trăm triệu, số lượng sẽ tương đương với số lượng của Thiên Đình chúng ta ở Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Câu Lô Châu, như vậy bây giờ cho dù chúng ta có chạy trốn tới các Bộ Châu khác, sắp sửa đối mặt cũng sẽ là hậu quả cực kỳ nghiêm trọng."
"Cho nên bây giờ chúng ta không thể trốn, cho dù có muốn chạy trốn, cũng phải đánh hết hai trăm ba mươi triệu đại quân này rồi mới trốn. Cứ như vậy ít nhất cũng có thể tiêu diệt được năm mươi triệu đại quân trở lên của kẻ địch, thậm chí càng nhiều hơn nữa. Phải kéo một ít đại quân của bọn họ làm đệm lưng, đến lúc rồi hãy trốn. Tuy tính nguy hiểm càng lớn hơn, nhưng chỉ cần có thể chạy ra ngoài, hậu quả sẽ đối mặt cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy nữa."
"Đạo lý lớn này, tôi nghĩ tất cả mọi người có thể hiểu được nhỉ?"
Nói đến đây, Khương Tử Nha nhìn quét qua đám đông.
"Có thể hiểu được."
Vẻ mặt của đám đông ngưng trọng gật đầu đáp lại.
Ý chính là để cho hai trăm ba mươi triệu đại quân này đi tìm chết, cũng không thể để Hoàng Thiên Quân chiếm tiện nghi được, nếu không sẽ làm thực lực của Hoàng Thiên Quân lớn mạnh lên, cho dù có chạy thoát được, thì bên phía Thiên Đình cũng không đánh lại Hoàng Thiên Quân được, đến lúc đó cũng sẽ chết.
Mà để cho mấy đại quân này đi tìm chết, kéo theo một vài Hoàng Thiên Quân làm tấm đệm lưng, là suy yếu số lượng của Hoàng Thiên Quân, như vậy thì Hoàng Thiên Quân chưa chắc là có thể đánh thắng được đại quân của Thiên Đình, chỉ cần kéo dài tới khi Hồng Quân Lão Tổ rời núi thì sẽ không phải chết rồi.
"Tốt lắm."
Khương Tử Nha nói: "Như vậy tiếp theo đây, hợp binh của chúng ta công kích một bên sườn của quân địch, cho dù không xé vòng vây ra được thì cũng có thể mang đến thương vong cực lớn cho quân địch."
"Chờ vòng vây của quân siết chặt lại, bốn phương tám hướng đều sẽ có hỏa lực công kích chúng ta, đến lúc đó thương vong sẽ hết sức nghiêm trọng, sĩ khí của binh sĩ sẽ gặp cản trở rất nghiêm trọng mà sinh ra ý niệm đầu hàng."
"Cho nên chúng tướng không được có ý niệm đầu hàng trong đầu, nếu nhìn thấy có binh lính kích động và cổ vũ đầu hàng, vậy thì giết không tha. Thà rằng hủy diệt đại quân của chính mình, cũng quyết không được chắp tay đưa cho kẻ địch, nghe rõ hết chưa?"
"Nghe rõ rồi."
"Lớn tiếng một chút, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi."
Lúc này Khương Tử Nha mới nhìn về phía Hạo Thiên Đại Đế, ông ta nói: "Đại soái, hạ lệnh cho toàn quân quẹo trái, tiến công về sườn bên trái của quân địch, toàn lực công kích đại quân ở bên trái."
Hạo Thiên Đại Đế cắn chặt răng, hạ mệnh lệnh xuống: "Chúng tướng có mặt, lập tức thi hành mệnh lệnh, trở về đội ngũ của mình, ra lệnh đại quân do mình dấn dắt quẹo trái."
"Vâng, đại soái."
Chúng tướng lập tức đi thẳng tới đội ngũ của mình.
"Tôi nói đúng rồi chứ, bão táp sắp xảy ra rồi, cũng thật sự ập đến rồi."
Rời khỏi lều lớn của chủ soái, trên đường trở về đội ngũ của mình, Na Tra cười khổ nói.
Dương Tiễn cười gượng một tiếng: "Tôi đã nhìn thấy con tôi Dương Phong cùng với Câu Trần Đại Đế đang vẫy gọi rồi, hẳn là cũng rất nhanh sẽ tiến đến thôi."
"Hai tên điên các người, tôi phải cách xa một chút, quá dọa người rồi đó."
Lôi Chấn Tử cực kỳ hoảng hốt, anh ta lập tức tránh xa hai người này.
Rất nhanh, toàn bộ đại quân quẹo trái, Câu Trần Đại Đế ra lệnh một tiếng: "Tiến bước."
Hai trăm ba mươi vạn triệu đại quân lập tức tiến công về phía trước.
Lúc này, lều lớn của Hoàng Thiên Quân.
"Báo."
Quan báo tin chạy tới: "Bệ hạ, trinh sát truyền âm báo lại, quân địch đã tiến công toàn bộ tới đại quân ở bên sườn phía tây của chúng ta rồi."
Thân Công Báo lập tức nói với Diệp Thiên: "Bệ hạ, hạ lệnh đại quân ở sườn phía tây tạm dừng tiến công, lùi về sườn sau một vạn dặm, tận lực trì hoãn giao chiến chính diện với quân địch, sau đó đại quân ở ba sườn khác nhanh chóng thắt chặt vòng vây lại, tranh thủ khai hỏa khắp tứ phía, có thể giảm bớt hiệu quả thương vong của chúng ta."
Diệp Thiên gật đầu.
Nếu đại quân bên sườn phía tây tiếp tục tiến tới hoặc dừng lại, trước khi vòng vây còn chưa có được hình thành, lập tức triển khai khai chiến chính diện quân địch, một trăm vạn triệu đấu với hai trăm ba mươi vạn triệu, thương vong sẽ cực kỳ lớn.
Cho nên đại quân bên sườn phía tây lùi về sườn sau một vạn dặm, chờ tới khi quân địch đuổi tới, vòng vây cũng đã được hình thành rồi, khi đó khai hỏa khắp bốn phía, quân địch rơi vào nước sôi lửa bỏng, thương vong của Hoàng Thiên Quân cũng sẽ giảm bớt rất lớn.
Vì thế Diệp Thiên lập tức truyền lệnh theo lời của Thân Công Báo.
"Con mẹ nó, quân địch phía trước lui ra sau, không có khai chiến với chúng ta, đây là muốn đợi cho vòng vây siết chặt rồi lại phối hợp với đại quân ở ba cánh sườn khác khai hỏa oanh tạc chúng ta, làm giảm bớt thương vong của bọn họ đây mà."
Hạo Thiên Đại Đế cả giận nói.
Vẻ mặt Khương Tử Nha rất đen, đen tựa như than đá vậy.
"Thân Công Báo à Thân Công Báo, ăn hai trăm ba mươi vạn triệu đại quân của tôi, anh cũng phải nhường tôi uống ngụm canh với chứ, ngay cả canh cũng không chừa lại cho uống, anh cũng thật đủ ác độc mà. Lúc trước ở trên đài phong thần, tôi không nên để anh phong thần, hẳn là phải dùng roi đánh tiên trực tiếp đánh chết anh, thì sẽ không có ngày hôm nay rồi."
Khương Tử Nha càng nghĩ càng tức giận, lửa giận trong lòng càng nghẹn càng nhiều, cuối cùng thì dục hỏa công tâm, phun một ngụm máu ra ngoài.
"Quân sư."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!