Thân Công Báo nghiến chặt hàm răng nhìn về phía Diệp Thần, nói: “Bệ hạ, một là mạo hiểm, hai là rút lui, nhưng mạo hiểm thì quá liều mạng rồi, nếu thu xếp không tốt sẽ phải trả giá rất lớn. Cho nên kính mong bệ hạ hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hẳn quyết định.”
“Mạo hiểm như thế nào?” Diệp Thần hỏi.
Thân Công Báo nói: “Phân chia đội hình, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hướng núi Tu Di, thánh nhân sẽ yểm trợ ở phía sau. Nếu không bị chặn lại giữa đường thì chúng ta có thể đến núi Tu Di trước quân địch, nhưng một khi đã bị chặn rồi… vậy thì e là một lời khó nói hết được.”
Diệp Thần trầm tư chốc lát, sau đó đứng dậy ra quyết định: “Toàn bộ thánh nhân tăng cường cảnh giác, đề phòng quân địch đánh lén. Toàn quân phân tán đội hình, dốc hết tốc lực tiến lên.”
Không có cách nào khác, nếu không liều mạng thì sẽ không có cơ hội mở tế đàn ở núi Tu Di, cho nên bây giờ chỉ có thể kiên trì từng chút từng chút đến cuối cùng.
Đời người có được mấy lần đọ sức như vậy?
Hiện tại nếu không chiến đấu, chờ cho quân địch đến núi Tu Di rồi, đến lúc đó có muốn đánh cũng không có cơ hội đánh nữa.
“Rõ.”
A Tu La cùng mưới mấy thánh nhân lập tức chỉ huy quân đội tản ra sáu hướng xung quanh, trái phải, trên dưới đều có hết. Tất cả các thánh nhân đều hừng hực khí thế, thăm dò, nhìn quét hướng đi vòng quanh.
Ngay sau đó, hơn mấy ngàn vạn quân bắt đầu phân tán đội hình, dẫn đầu là Diệp Thần, dốc hết toàn lực tiến đến núi Tu Di.
Sau khi đội quân tản ra, tốc độ ngay tức khắc được tăng lên hơn mười lần, chỉ cần không bị lọt lưới cản đường, dựa vào lợi thế bọn họ xuất phát trước, cách thời gian quân địch bắt đầu tiến công một khoảng rất lâu. Như vậy chắc chắn sẽ không có khả năng địch đuổi đến núi Tu Di trước bọn họ.
Chỉ cần thời gian Hoàng Thiên Quân đến núi Tu Di sớm hơn đội quân Thiên Đình hai nén hương thì chắc chắn sẽ chiếm được ưu thế hỏa lực, nổ tung núi Tu Di và mở đền thần.
Vì thế Diệp Thần mới phải kiên trì đến cuối cùng.
Bởi vì suốt cả đường đi rất suông sẻ cho nên thời gian bọn họ đặt chân đến núi Tu Di trước quân địch ít nhất là mười nén hương.
Rất nhanh tin tức Hoàng Thiên Quân phân tản đội hình, dốc toàn lực đi đến núi Tu Di cũng truyền đến tai Khương Tử Nha.
“Không được.”
Khương Tử Nha sau khi nghe thấy tin tức này lập tức thấy khẩn trương.
Nước ở xa không làm dịu được cái khát ở gần, nếu cứ để mặc cho bọn người Diệp Thần tiến quân về phía trước, mà bọn họ lại không kịp đến núi Tu Di tiếp viện. Một khi đội quân cực kỳ hùng mạnh của Diệp Thần đặt chân lên núi Tu Di, e rằng ngay cả Thiên Hà lão tổ được phái qua ngăn cản bọn họ cũng không ngăn được, nhiều hỏa quân như vậy, núi Tu Di muốn thủ cũng thủ không được.
Sau khi Khương Tử Nha trầm tư suy nghĩ biện pháp thật lâu, ông ta ngay tức thì nói: “Lập tức truyền tin đến núi Tu Di, Phục Hi Đại Đế cùng với đội quân của chúng ta phải bảo vệ núi Tu Di cho tốt, Chuẩn Đề đạo nhân đánh lén quân địch. Không nhất thiết phải tiêu diệt quá nhiều quân địch, chỉ cần làm cho bọn họ không thể tản đội hình ra là được, để chúng ta tranh thủ thời gian đi đến núi Tu Di hỗ trợ.”
“Rõ.”
Mệnh lệnh của Khương Tử Nha được truyền đi rất nhanh, gần như ngay sau đó đã truyền đến núi Tu Di.
“Tất cả mọi người hãy nâng cao tinh thần, chuẩn bị kỹ càng, sẵn sàng chiến đấu.”
Phục Hi Đại Đế hô to với năm mươi vạn triệu quân.
“Rõ.”
Đội quân đã bày ra trận địa sẵn sàng chiến đấu với quân địch.
“Chuẩn Đề đạo nhân, đi thôi, chúc ông đánh đâu thắng đó.” Phục Hi khoanh tay nói.
Chuẩn Đề gật đầu: “Nơi này giao lại cho Phục Hi đại đế.”
Dứt lời, Chuẩn Đề đạo nhân ra lệnh, tăng tốc bay nhanh về hướng của Hoàng Thiên Quân.
“Có chuyện gấp. Bệ hạ, có chuyện gấp.”
Không bao lâu, thánh nhân phụ trách thăm dò tình hình của quân địch bên phía Diệp Thần hô lên.
Diệp Thần đã sớm thúc dục Thanh Mộc Ất Canh nâng cao lực lượng, nghe được tiếng la, vì không cho mục tiêu đến gần đội quân nên anh lập tức lao về phía trước, nhanh chóng và chuẩn xác bắt được mục tiêu, thẳng tay vung Chuông Đông Hoàng bay qua.
Thấy Chuông Đông Hoàng bay đến, Chuẩn Đề cầm thần xử đập vào nó.
Oanh.
Chuông Đông Hoàng bị đẩy lui trở về.
Diệp Thần lại tiếp tục điều khiển Chuông Đông Hoàng, phóng nó bay trên đầu Chuẩn Đề, giải phóng lực hút để hút Chuẩn Đề đạo nhân.
“Hừ.”
Chuẩn Đề khinh thường hừ lanh, hai tay vòng trên đỉnh đầu, một tầng màn chắn màu vàng vẽ đầy ký hiệu xuất hiện, chặn lại lực hút của Chuông Đông Hoàng, sau đó lại dùng thần xử bắn nhanh về phía Diệp Thần.
Diệp Thần thấy thế, lập tức giơ Hoàng Thiên kiếm lên chắn.
Đoàng.
Thần xử bị đánh văng ra, cả người Diệp Thần cũng vì chấn động mà lui về sau mấy bước lớn.
“Chỉ bằng chút sức mạnh này của cậu thì không thể ngăn cản được bước đi của tôi đâu.”
Khi vừa nói hết câu, Chuẩn Đề nhấc móng vuốt hình chim ưng lên, dùng tốc độ thần tốc nhất bắn về phía Diệp Thần.
Rầm rầm rầm.
Đám người A Tu La chạy đến hỗ trợ phía sau, liên tục phóng ra các loại năng lực oanh tạc Chuẩn Đề. Nhưng Chuẩn Đề là một kẻ cực kỳ khủng bổ, chỉ với một bàn tay to lớn đã có thể đỡ lấy tất cả những đòn tấn công, và chuẩn bị lao tới trước mặt Diệp Thần.
Lúc này Diệp Thần thúc giục Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
“Không ổn.”
Chuẩn Đề lập tức dừng lại, ở phía trước Tứ Tượng Phong Thiên Quyết đang hình thành, ông ta bay lên không trung, đổi hướng bay về phía đội quân Hoàng Thiên Quân phía sau Diệp Thần.
“Nguy rồi.”
Diệp Thần cực kỳ hoảng sợ.
Nếu đội quân này tan tác, nếu để Chuẩn Đề lọt vào bên trong đội quân, thì khả năng rất cao toàn bộ Hoàng Thiên Quân sẽ bị một mình ông ta tiêu diệt.
Dưới tình thế cấp bách như thế này, Diệp Thần nhanh trí nảy ra một suy nghĩ, anh hô to: “Tất cả mọi người, theo ta đến núi Tu Di.”
Dứt lời, anh cùng A Tu La và mưới mấy thánh nhân nhanh chóng bay theo hướng dẫn đến núi Tu Di.
“Cái gì?”
Chuẩn Đề nghe vậy, bước chân lập tức dừng lại.
“Không được, không thể để cho bọn họ đến núi Tu Di được, lỡ như Phục Hi không chống đỡ nổi, núi Tu Di mà bị phá thì hậu quả quả thật không có cách nào tưởng tượng ra.”
Với những suy nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu, Chuẩn Đề buông tha cho Hoàng Thiên Quân, xoay người đuổi theo đám người Diệp Thần.
Bởi vì Diệp Thần bọn họ dùng phù tăng tốc, nhưng phù tăng tốc của ông ta lại có tốc độ nhanh hơn, chỉ một lát sau đã đuổi kịp đám người Diệp Thần, chắn trước mặt bọn họ, bắt đầu tấn công.
Tốc độ của thánh nhân rất nhanh, khi dùng phù tăng tốc còn nhanh hơn gấp bội, chỉ trong nháy mắt đã có thể bay cách xa đội quân mấy ngàn km. Mà việc Chuẩn Đề tránh xa đội quân đồng nghĩa với sự uy hiệp Hoàng Thiên Quân tạm thời biến mất, toàn đội rất nhanh đã thẳng tiến về phía trước.
“Đừng ngại phải chiến đấu, các người không thể lập đền ở núi Tu Di được đâu.”
Chuẩn Đề nói xong liền khai triển thi pháp, nước biển ở phía sau lưng cuồn cuộn dâng lên hàng trăm cơn sóng lớn, sau đó hóa thành hàng ngàn nhũ băng, giống như mưa hoa lê, bao trùm hướng Diệp Thần cùng mười vị thánh nhân.
Đám người Diệp Thần cũng khai triển tiên pháp để phá hủy nhũ băng, nhưng phải nói là những nhũ băng này của Chuẩn Đề cực kỳ khủng bố, rất khó để phá hết được.
Ở trong sự bao trùm của nhũ băng, nhóm người thánh nhân bị đâm đến toàn thân thương tích, máu tươi không ngừng chảy ra mà những nhũ băng kia vẫn không ngừng lao đến chỗ bọn họ.
“Nhanh đến trốn sau Chuông Đông Hoàng.”
Diệp Thần biến Chuông Đông Hoàng lớn hơn để ngăn chặn những nhũ băng khủng bố kia, mọi người lập tức né ra phía sau, tránh khỏi nhũ băng.
“Có Chuẩn Đề tôi ở đây thì cậu đừng hòng sẽ tiếp cận được núi Tu Di.”
Vừa dứt lời xong, Chuẩn Đề ngưng tụ thần niệm, trong một khoảnh khắc đó những nhũ băng dày đặc kia bỗng chốc hợp lại thành một khối băng to lớn và bén nhọn, dưới sức mạnh của Chuẩn Đề, tảng băng nhanh chóng lao đến chỗ Chuông Đông Hoàng.
“Ngăn lại.”
Diệp Thần hô to một tiếng, hai tay đập mạnh vào Chuông Đông Hoàng.
Đám người A Tu La cũng sử dụng toàn lực, hai tay đập vào mặt Chuông Đông Hoàng, đẩy mạnh Chuông Đông Hoàng đi tới.
Giây tiếp theo.
Òanh.
Tảng băng va chạm với Chuông Đông Hồ làm nước biển vỡ ra phóng lên cao. Gộp cả Chuông Đông Hoàng và đám người Diệp Thần, mỗi người lui về sau với tốc độ hơn một ngàn ki-lô-mét trên giây, thì có thể thấy được sức mạnh của Chuẩn Đề vô cùng, vô cùng kinh khủng, thấy rồi mới biết sức lực này có bao nhiêu nguy hiểm.
Rất nhanh sau đó, Chuẩn Đề lại tiếp tục truy kích, vượt qua đầu Chuông Đông Hoàng, nhân cơ hội đám người Diệp Thần không có cách nào dừng bước lại được, Chuẩn Đề đáp xuống, cánh tay hình chim ưng giơ lên vẽ ra một cái đường lớn trên đầu khu vực của thánh nhân dân gian, ký hiệu kia lập tức bao phủ lấy toàn bộ cơ thể thánh nhân.
Lúc đám người Diệp Thần có thể kiểm soát tốc độ, đã thấy mình đứng cách xa Chuẩn Đề mười ngàn ki-lô-mét.
Bất chợt nghe thấy ầm một tiếng nổ to, vị thánh nhân dân gian kia bị sức mạnh của Chuẩn Đề làm cho nổ tung, cả thần hồn cũng bị ông ta xé nát thành những mảnh nhỏ bị lửa thiêu đốt thành tro.
Nhìn thấy tình huống như thế này, đôi mắt của Diệp Thần và đám người có thể nói là đỏ đến mức muốn xuất huyết.
Đột nhiên, trong đầu Diệp Thần nảy ra một suy nghĩ, bàn tay vòng ra sau lưng, lấy ra Hồ lô Tử Kim mượn của Tôn Ngộ Không, giận dữ gầm một tiếng: “Chuẩn Đề.”
“Cái gì?” Chuẩn Đề cười lạnh quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!