Thiên Hà lão tổ rất bất ngờ.
Cú chém này là cú chém khủng bố nhất, được ông ta tập trung toàn bộ tu vi của cả đời mình vào đó, nó có thể nghiền nát tất cả các sinh vật trong thiên đạo.
Ông ta vốn nghĩ rằng thanh kiếm này chém ra có thể cắt đôi Hoàng Thiên quân, nghiền nát mười vạn, tám vạn triệu quân, sau đó đánh vào đại quân. Nó sẽ gây ra cho bọn họ hàng trăm vạn triệu đại quân thương vong, nếu có thể nhân cơ hội này nghiền nát Diệp Thiên thì càng tốt.
Nhưng ông ta lại không thể ngờ rằng một đao chém ra chưa cắt Hoàng Thiên quân làm đôi, cú chém đáng sợ đó lại biến mất dạng.
Điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Dù thế nào cũng phải nghiền nát mười vạn, tám vạn triệu quân chứ, cú chém biến mất như vậy, vậy há chẳng phải cú chém này của ta là vô ích sao?
Nhưng rất nhanh.
Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong tâm trí Thiên Hà lão tổ.
“Là vị cao thủ thánh nhân phương nào đến giúp đỡ bọn họ? Trấn Nguyên Tử hay là giáo chủ Thông Thiên?”
Cho dù là Trấn Nguyên Tử hay giáo chủ Thông Thiên, bất kỳ ai đến giúp đỡ nào Diệp Thiên, đối với Thiên Hà lão tổ mà nói đều vô cùng nguy hiểm, giáo chủ Thông Thiên còn tốt, nếu Trấn Nguyên Tử tới, đủ để uy hiếp đến tính mạng của ông ta.
May mà ông ta có phù tăng tốc của Lão Quân. Ngược lại không sợ bị bắt, thế là ông ta bay về phía trước, muốn xem thử là ai đang giúp đỡ Hoàng Thiên quân.
Ngay khi đến gần, trước mắt ông ta lóe lên một vầng sáng chói lòa.
“Đệch.”
Thiên Hà lão tổ buột miệng nói tục.
“Hóa ra không phải là vị cao thủ thánh nhân nào giúp đỡ, mà là bị ánh sáng của Thất khiếu lung linh tâm phá huỷ pháp lực.”
Ông ta lúc này mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Thất khiếu lung linh tâm có thể phá vỡ tất cả các phép thuật, bây giờ trước mặt có một người có Thất khiếu lung linh tâm, không phải là do cô ta phá huỷ pháp thuật hay sao?
“Bắn cho ta.”
Nhìn thấy Thiên Hà lão tổ đi tới, Diệp Thiên lập tức ra lệnh tập kích.
Đùng đùng đùng.
Mạng lưới hỏa lực dày đặc tập trung đánh vào Thiên Hà lão tổ.
Cho dù Thiên Hà lão tổ là Bán bộ thiên đạo, thực lực kinh người, nhưng đối mặt với quân số sử dụng hỏa lực để tấn công nhiều như thế này, vẫn khiến ông ta sợ hãi. Nếu như bị bắn trúng thì khó tránh khỏi trầy da tróc vẩy.
Ông ta lập tức lui về phía sau, trốn thoát khỏi phạm vi hỏa lực bao phủ.
“Phù.”
Thân Công Báo thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “May mà công chúa chặn được cú chém đó của Thiên Hà lão tổ, nếu không cú chém này đánh vào đại quân, đại quân sẽ bị chia thành hai nửa, dựa vào uy lực đáng sợ của cú chém đó, ít nhất có thể nghiền nát mười vạn triệu đại quân.”
“Đúng đó.”
Mọi người đều cảm khái.
Lúc này Đóa Đóa đã trở về doanh trại của đại quân.
“Chị, chị lợi hại quá, có thể chặn được cú chém mà không phải ai cũng chặn được, không hổ là con gái bảo bối của phụ hoàng.” Diệp Chiến giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Đoá Đoá cười toe toét.
Diệp Thiên âu yếm xoa đầu cô con gái nhỏ, sau đó ra lệnh cho đội quân vừa tấn công Thiên Hà lão tổ vừa rút lui.
“Thái Nhất, trước đây ta bế quan để cho ngươi lớn mạnh, lần này ta bị buộc phải xuất quan là do ngươi hại, bằng không ta chỉ cần chưa đến hai năm nữa liền có thể sánh với Thiên đạo. Sự xuất hiện của ngươi hại ta phải trễ mất vài nghìn năm mới có thể sánh với Thiên đạo. Vậy thì chúng ta thù cũ hận mới tính cùng một lượt, diệt sạch đội quân của ngươi trước sau đó xem ta sẽ giết ngươi như thế nào.”
Thiên Hà lão tổ nói, nhanh chóng chuyển phương hướng, phát động tấn công Hoàng Thiên quân từ các hướng khác.
Trực giác của Diệp Thiên biết được ông ta đổi hướng, liền ra lệnh cho đại quân chuyển hướng bắn, Thiên Hà lão tổ dù cố gắng thế nào cũng không thể đánh trúng đại quân, nhưng trước mắt vẫn cản trở được tốc độ rút lui của Hoàng Thiên quân.
“Thiên Hà lão cẩu, sau trận chiến giữa thần và ma, ngươi không hài lòng với việc bệ hạ xưng đế, cuối cùng bị đánh chạy tán loạn trời đất, trốn ở đâu đó mấy chục triệu năm cũng không dám ra mặt. Ngươi không sợ lần này ngươi đối đầu với bệ hạ sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình sao?” A Tu La giận dữ nói.
“Ha ha ha.”
Thiên Hà lão tổ cười lớn: “Thế đạo đã thay đổi rồi, sau cuộc chiến giữa thần và ma, Thái Nhất uy hiếp các thần phái, vô số thủ lĩnh của các thần phái đều kính trọng ông ta, chỉ có một số ít thủ lĩnh của các thần phái phản đối ông ta, cho dù bọn ta ngăn cản ông ta xưng đế thế nào thì rốt cuộc cũng chỉ là châu chấu đá xe, không thể làm lung lay hiện thực là ông ta sẽ xưng đế.”
“Nhưng lần này thì khác, lần này phe ta đang đứng chiếm quá nửa số lượng của thiên vạn giới. Cho dù là quân lực hay số lượng cao thủ đều hơn các ngươi rất nhiều. Nếu không phải trấn thủ tế đàn, giết chết các ngươi chỉ cần một ngày là đủ, cho dù phải phân tán các cao thủ đi canh giữ tế đàn, với tu vi của ta cộng thêm đội quân bốn trăm năm mươi vạn triệu người, không quá ba ngày sẽ nghiền nát hết tất cả các ngươi.”
“Ta hỏi các ngươi, làm sao có thể ngăn cản ta nghiền nát ngươi? Luận về binh lực, không nhiều bằng bọn ta, luận về cao thủ, một mình ta có thể bóp chết mười mấy tiểu thánh nhân của các ngươi. Tế đàn của các ngươi lại không thể mở, Thông Thiên bị Thái Thượng Nguyên Thuỷ trông chừng, Trấn Nguyên Tử bị Nữ Oa, Lục Áp theo dõi, Côn Bằng và Thái Nhất có mối thù cướp vợ nên sẽ càng không giúp ông ta. Tế đàn của các người lại không có khả năng mở ra, ta hỏi các ngươi làm thế nào để chống lại ta? Ta muốn tiêu diệt các ngươi, các ngươi sẽ lấy gì để ngăn cản ta tiêu diệt các ngươi?”
Những lời này vừa nói ra, Diệp Thiên, A Tu La và những người khác đều rơi vào im lặng.
Quả thực, như lời Thiên Hà lão tổ nói, cán cân đã hoàn toàn nghiêng về phía của Thiên Đình, Diệp Thiên bên này đã cùng đường bí lối.
Rơi vào chỗ chết, điều duy nhất họ có thể làm là chống cự lại một cách tuyệt vọng, đợi đến khi đại quân bị diệt sạch thì gia đình cũng tan nát. Còn lại cũng chỉ có thể là con đường chết.
“Không còn gì để phản bác đúng không? Các ngươi không còn gì để phản bác đúng không? Ha ha ha.”
Giọng cười của Thiên Hà lão tổ vang vọng khắp biển cả.
Không lâu sau, đội quân bốn trăm năm mươi vạn triệu người do Khương Tử Nha chỉ huy đã đến, Thiên Hà lão tổ ở phía sau Hoàng Thiên quân đã khiến cho đại quân tập trung gần một trăm vạn triệu hỏa lực. Hỏa lực của đội quân Khương Tử Nha khai hỏa toàn bộ, nhắm vào Hoàng Thiên quân.
Vì Thiên Hà lão tổ đã thu hút gần một trăm vạn triệu quân, chỉ còn lại ba trăm vạn triệu quân chặn đánh hỏa lực của bốn trăm năm mươi vạn triệu quân, vì vậy đã thua xa kẻ địch về hỏa lực.
Mỗi đợt tấn công hỏa lực đều có thể gây ra thương vong nặng nề cho Hoàng Thiên quân.
Vì lý do này, tinh thần của tất cả tướng lĩnh, binh lính của Hoàng Thiên quân cực kỳ tệ.
Trận chiến chỉ mới trôi qua một giờ, thương vong của Hoàng Thiên quân đã vượt quá mười vạn triệu.
Với tốc độ này, chưa đầy hai ngày nữa, bốn trăm vạn triệu quân sĩ của Hoàng Thiên Quân sẽ bị diệt sạch.
Tình hình đã vô cùng cấp bách.
“Ta không thể để cho phụ hoàng bại trận được, một khi bại trận, nếu phụ hoàng bị giết thì sẽ không thể trở về Thiên Đình được. Phụ hoàng không trở về Thiên Đình thì sẽ không có cách nào đến Đài hồi sinh để mẹ Tuyết Tâm sống lại, cũng không thể xoay chuyển bánh xe thời không trở về thời điểm trước khi mẫu thân và các huynh đệ bị giết. Ta phải đi cầu xin chú Côn Bằng cứu phụ hoàng, bất luận như thế nào cũng phải khiến chú Côn Bằng giúp đỡ, tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn phụ hoàng bại trận.”
Trong lòng Đóa Đóa rối như tơ vò.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!