Lại nói đến Đoá Đoá.
Cô biến thành một con chim nhạn bay trên biển cả đoạn đường dài, ngọn lửa trên người đốt cháy không khí thành một dải màu đỏ, giống như một chiếc máy bay vừa bay qua, để lại một vệt khói trắng trên không trung, nhưng hùng vĩ hơn thế vô số lần.
“Mình phải nhanh chóng đến chỗ chú Côn Bằng, muộn một giây thôi thương vong của đại quân cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Mình nhất định phải đến chỗ chú Côn Bằng càng sớm càng tốt, mình không thể để phụ hoàng xảy ra chuyện, cũng không thể để em trai Diệp Chiến gặp chuyện.”
Trong lòng Đoá Đoá rất sốt ruột, cô dùng hết sức bình sinh tiến về phía trước, thậm chí còn tiêu hao tu vi của mình để làm động lực tăng tốc tiến lên, ngập tràn ý chí khảng khái và quyết tâm hy sinh vì người thân.
Ào.
Một bức tường nước dâng lên tận trời, chặn trước mặt Đoá Đoá, muốn ngăn cô tiến về phía trước.
Phù.
Đoá Đoá phun ra một ngọn lửa, ngay lập tức biến bức tường nước hoá thành không khí, vượt qua nơi bức tường nước dâng lên mà không hề bị cản trở.
“Huyền điểu này thật là lợi hại, chúng ta đã không ngăn cản được bước tiến của cô ta.”
“Mau ngăn cô ta lại, ngăn cô ta lại.”
“Chặn cô ta lại bằng bất cứ giá nào, đừng để cô ta chạy mất.”
Truyền âm võng trên biển ồn ào.
Binh lính tướng sĩ tôm, cự long của long tộc, Long Vương đều khẩn trương truyền âm vì con chim nhạn này.
Bọn lính tôm tướng cua này cũng không sợ chết, ít nhất có vài tỷ con trồi lên mặt nước, ở những nơi Đoá Đoá sẽ đi đến bày sẵn thế trận chờ cô.
“Huyền điểu đến rồi, giết cho ta.”
Tướng cua phát hiện ra Huyền điểu đang đến, lập tức truyền lệnh.
Đùng đùng đùng.
Các binh tôm tướng cua lần lượt bắn ra đạn năng lượng, đạn năng lượng dày đặc bao phủ bắn về Huyền điểu đang bay tới.
Chỉ thấy Đóa Đóa vỗ cánh mấy cái, gió lớn cuốn theo ngọn lửa, quét về phía màn đạn năng lượng đang bắn tới, với nhiệt độ đáng sợ, tất cả đạn năng lượng đều hóa thành hư vô.
“Lợi hại quá. Rút nhanh.”
Tướng cua bị dọa sợ, ra lệnh rút lui, kết quả là vừa hạ lệnh, một cơn gió mang theo ngọn lửa dội ập đến, nuốt chửng bọn chúng, biến chúng thành làn khói cuồn cuộn cuốn theo chiều gió biển, không một ai sống sót trốn thoát.
Đoá Đoá tiếp tục tiến về phía trước.
Không lâu sau đó, hàng trăm ngàn con rồng lao ra khỏi mặt nước, lao về phía Đoá Đoá.
Chỉ thấy cơ thể Đoá Đoá biến lớn, há to miệng, nuốt cả ngàn con rồng này vào bụng.
Thúc nhạc của Như Lai là đại bàng cánh vàng, còn lấy rồng làm thức ăn, huống hồ gì Đóa Đóa là loài chim nhạn lớn, ăn rồng chẳng khác gì chim ăn côn trùng, nuốt trọn trong một lần.
Cứ như thế Đoá Đoá tiếp tục tiến về phía trước, có thể nói là vượt qua mọi cửa ải, bất khả chiến bại, không ai có thể ngăn cản bước tiến của cô, gặp binh tôm giết binh tôm, gặp tướng cua giết tướng cua, gặp long tộc giết long tộc, hễ gặp là giết, khí thế không thể ngăn cản.
“Đừng cản nữa. Đừng cản nữa. Còn cản nữa lính tôm tướng cua và long tộc ở Nam Hải chúng ta sẽ bị giết sạch mất.”
Long Vương sợ hãi lập tức truyền lệnh.
Sau khi mệnh lệnh được truyền xuống, Đoá Đoá đi đường không chút trở ngại.
Nhưng không lâu sau, một luồng sáng vàng vụt qua phía trên Đoá Đoá, dừng lại trước mặt Đoá Đoá. Sau đó, một tấm lưới vàng lớn đột ngột xuất hiện, Đoá Đoá muốn dừng lại nhưng vì quán tính nên đợi đến khi cô dừng lại được thì đã va vào tấm lưới vàng lớn, hệt như con chim sa vào tấm lưới của người thợ săn, lọt thỏm vào trong tấm lưới.
“Ha ha.”
Hạo Thiên Đại Đế bật cười: “Huyền Nữ, ngươi thật là quá nghịch ngợm, ngoan ngoãn kề vai chiến đấu cùng phụ hoàng của ngươi không tốt sao? Chạy tới đây làm gì? Hại lão già ta phải chạy đường xa đến để ngăn cản ngươi, làm lỡ chuyện của ta rồi.”
Đoá Đoá vùng vẫy, muốn xé toạc tấm lưới, nhưng tấm lưới này thật sự quá kiên cố căn bản không thể xé rách, bèn biến thành hình người, tức giận nói: “Hạo Thiên lão cẩu, ngươi thả ta ra.”
“Thả ngươi ra?”
Hạo Thiên Đại Đế bật cười: “Huyền Nữ, ngươi điên rồi hay là ngươi xem ta là đồ ngốc, không biết ngươi định làm gì sao?”
“Ta thả ngươi ra, nghĩ cũng đẹp nhỉ. Nếu ta thả ngươi ra thì thật tàn nhẫn với ta, với Thiên Đình, ta sẽ không thả ngươi ra đâu. Ngoan ngoãn trở lại chiến trường với ta đi. Ta có thể không giết ngươi, đem ngươi trở về cùng phụ hoàng tiếp tục khai chiến với đại quân của Thiên Đình. Muốn chạy đi đâu dạo chơi, nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không cho ngươi ra ngoài dạo chơi đâu.”
Nói xong, Hạo Thiên Đại Đế kéo theo tấm lưới, kéo cả Đoá Đoá bị mắc kẹt trong lưới trở về.
“Hạo Thiên lão cẩu, ngươi sẽ chết không yên đâu, ngươi nhất định sẽ chết không yên đâu. Nếu chú Côn Bằng biết được ngươi đối xử với ta như thế này, nhất định sẽ lột da rút xương ngươi.”
Đoá Đoá vừa vùng vẫy vừa chửi rủa.
“Ha ha.”
Hạo Thiên Đại Đế cười lớn: “Huyền Nữ, ngươi nghĩ nhiều rồi, trên vùng biển này toàn bộ đều là truyền âm võng của Thiên Đình, tứ hải đều do Thiên Đình quản lý, ai sẽ truyền tin tức cho Côn Bằng biết chứ?”
“Vì vậy ngươi đừng vùng vẫy nữa, cũng đừng mắng ta nữa, nếu không chọc ta tức giận, ta sẽ đánh cho ngươi thịt nát xương tan, Côn Bằng cũng chẳng nhận ra chứ đừng nói đến cứu ngươi, ha ha ha.”
Cứ như thế, Đoá Đoá chửi bới suốt dọc đường, Hạo Thiên Đại Đế cũng cười suốt dọc đường, kéo Đoá Đoá trở về.
Mà lúc này, tại Ngũ Trang Quán.
Trấn Nguyên Tử đột nhiên mở mắt ra, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách vàng rực rỡ, ném lên không trung.
Vèo.
Chỉ thấy cuốn sách vàng đó bay về một hướng còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
“Trấn Nguyên Tử, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi ném Địa thư ra ngoài làm gì?”
Lục Áp đạo nhân hậm hực hỏi.
“Ngươi quản được bần đạo sao?” Trấn Nguyên Tử chế nhạo.
Nữ Oa nói: “Chắc hẳn là ông ta muốn đưa Địa thư cho Thái Nhất, để cho Thái Nhất biết được con đường sau này nên đi như thế nào. Nếu Địa thư này rơi vào tay Thái Nhất vậy thì sau này hắn ta sẽ thấy được những chuyện gì sắp xảy ra, né tránh mọi chuyện bất lợi với hắn ta, làm tất cả những gì có lợi cho hắn ta, vậy thì đối với chúng ta mà nói sẽ rất phiền phức.”
Lục Áp đạo nhân nghe vậy, vội nói: “Vậy ta sẽ đi cướp Địa thư trở về.”
Nữ Oa vươn tay kéo ông ta lại, lắc đầu nói: “Thông báo cho Khương Tử Nha cẩn thận Địa thư sẽ rơi vào tay Thái Nhất là được rồi.”
Bà ta lo sợ, ngay khi Lục Áp rời đi, Trấn Nguyên Tử sẽ đối phó với một mình bà ta, vậy thì chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã có thể giết chết được bà ta, cho nên bà ta tuyệt đối không thể để cho Lục Áp rời đi.
Lục Áp đạo nhân dường như nhìn ra được sự lo lắng của Nữ Oa, lúc này mới xua tan ý định đi cướp Địa thư.
Nữ Oa lập tức truyền âm tới Thiên Đình, bảo Thiên Đình truyền tin cho Khương Tử Nha rằng phải coi chừng tình hình xung quanh, đừng bao giờ để Địa thư rơi vào tay Thái Nhất.
Sau khi nhận được truyền âm, Khương Tử Nha cũng lo sợ Địa thư rơi vào tay Diệp Thiên, bèn yêu cầu Thiên Hà lão tổ rút khỏi chiến trường, canh giữ xung quanh, nếu như Địa thư bay đến thì phải lấy lại.
Thiên Hà lão tổ nghe vậy vui mừng khôn xiết, Địa thư là bảo vật quý giá, ông ta cầu còn không được, nay lại có cơ hội lấy được Địa thư, sao ông ta có thể bỏ lỡ?
Thế là, ông ta rời khỏi phía sau của Hoàng Thiên quân, mặt hướng về phía Tây Ngưu Hạ Châu, cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, chuẩn bị cướp lấy Địa thư. Mà việc ông ta rút khỏi chiến trường khiến cho Hoàng Thiên quân dễ thở hơn rất nhiều, kéo theo một trăm vạn triệu quân của mình tham gia vào cuộc chiến chống lại đại quân của Thiên Đình, hỏa lực của Hoàng Thiên quân trở nên ác liệt hơn nhiều, mặc dù không thể bằng hỏa lực của đại quân Thiên Đình, nhưng thương vong đã giảm đi đáng kể.
Mà lúc này, Hạo Thiên Đại Đế đang vui vẻ kéo Đoá Đoá trở về.
Vào đúng lúc này.
Huýt huýt.
Một tiếng huýt sáo lọt vào tai ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!