Trải qua mấy giờ vừa đánh vừa lui, cuối cùng đại quân Thiên Đình cũng lui về núi Tu Di.
Mà lúc này, đại quân Thiên Đình đã thương vong thảm thiết.
So sánh đại quân đôi bên là hai trăm tám mươi vạn triệu với hai trăm vạn triệu quân.
Bên Diệp Thiên kêu gọi đại quân bốn trăm hai mươi vạn triệu đến thì chết trận mất một trăm bốn mươi vạn triệu quân, bên Thiên Đình kêu gọi đại quân bốn trăm ba mươi vạn triệu tới thì chết trận hai trăm ba mươi vạn triệu quân.
Đương nhiên, nếu không không phải mấy vạn triệu Tán Tiên đến hỗ trợ, bên của Hoàng Thiên Quân đã bị tổn thất nặng nề hơn rồi.
Chớ xem thường mấy vạn triệu Tán Tiên này, tất cả đều là Tán Tiên có thực lực cảnh Thái Ất trở lên. Mà đại quân hai bên, tám chín phần đều là cảnh Thiên Huyền, bốn phần trăm là cảnh Thái Hư, chỉ có một phần một nghìn là cảnh Thái Ất trở lên.
Nói cách khác, trong đại quân bốn trăm vạn triệu, chỉ có bốn trăm vạn triệu người là cảnh Thái Ất trở lên.
Mà Tán Tiên đến giúp đỡ Diệp Thiên lại đạt đến hơn ba nghìn vạn triệu.
Đây là một con số cực kỳ kinh khủng.
Trong mấy trăm vạn triệu dân của Thiên Giới, 80 phần trăm Tán Tiên đều đến hỗ trợ Diệp Thiên, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể đẩy Đông Hoàng Thái Nhất lên đế vị lần nữa, hủy bỏ Thiên Đạo lôi kiếp, trả cho bọn họ tự do tu luyện, không phải chịu Thiên Đạo lôi kiếp diệt trừ.
Đây chính là cái gọi là đạt đến lòng dân được thiên hạ.
Hủy bỏ tâm tụ là lôi kiếp, trăm dân thiên hạ đều ủng hộ, Tán Tiên nhiệt huyết đều trợ trận, một phương sáng ngời một phương đen.
Trải qua ba mươi mấy năm chống lại Thiên Đình, Hoàng Thiên Quân cuối cùng cũng nghênh đón được sang một trang tươi sáng, còn Thiên Đình thì chìm vào trong đen tối.
Cho dù lui về thủ ở núi Tu Di, có thêm sự trợ giúp của Chuẩn Đề và Phục Hi, nhưng Thiên Đình đã là nỏ mạnh hết đà một phương, thế cục khó mà xoay chuyển.
“Thật sự là thành cũng Thiên Đạo, bại cũng Thiên Đạo.”
Nhìn từng mảng từng mảng đại quân bị giết chết, Khương Tử Nha thở dài một hơi.
Thái Nhất ngã xuống, Hồng Quân lên làm người điều khiển đằng sau Tam Giới, mặc cho đã đổi qua bao nhiêu đời Thiên Đế, nhưng trong hơn một nghìn năm trăm vạn năm dài dằng dặc qua, chí tôn chân chính của Tam Giới vẫn chỉ là Hồng Quân.
Tất cả Thiên Đế đều phải nghe lệnh ông ta, cũng đều tùy ông ta cho nhậm chức và bãi miễn, có thể nói là một tay che Tam Giới, Thiên Đế nào khiến ông ta không hài lòng, ông ta có thể tùy ý thay đổi.
Cũng bởi vì ông ta khống chế Thiên Đạo, lợi dụng Thiên Đạo lôi kiếp, ngăn cản thần tiên trong thiên hạ phát triển, làm cho khó ra Thánh Nhân, cho dù có ngôi sao sáng mới nổi lên, thì thông qua Thiên Đạo lôi kiếp, người nào có thể độ kiếp nhẹ nhàng chứ, người nào tư chất đặc biệt cao, tương lai sẽ có chỗ uy hiếp đến ông ta, đều bị bóp chết từ trong trứng nước.
Đây cũng chính là nguyên nhân ngay từ đầu khi Diệp Thiên độ kiếp, Trấn Nguyên Tử phải dùng Địa Thư để giúp anh, nếu không độ kiếp qua dễ dàng, Thiên Đạo có thể bắt được, Hồng Quân sẽ biết được đây là một hạt giống tốt, tương lai có thể vượt lên trời, nên sẽ phái người đi nhổ hạt giống đó sớm, không cho hạt giống đó lớn lên thành cây đại thụ che trời.
Mà dùng Địa Thư hỗ trợ độ kiếp, có thể lừa dối qua ải, Thiên Đạo cũng không bắt được, Diệp Thiên sẽ không bị bóp chết từ trong trứng nước.
Nữ Oa tạo ra hàng vạn linh hồn nhân loại, thông minh hơn bất cứ sinh vật nào, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn bất cứ sinh linh nào, nhưng ngàn vạn năm nay, lại không có một nhân loại nào thành Thánh, bởi vì tài năng nhân loại nào quá xuất chúng đều bị bóp chết, mà để địa vị của Hồng Quân không lung lay được, Thiên Đạo đã phát ra hiệu quá cực kỳ quan trọng.
Nhưng hôm nay, lại bởi vì Thiên Đạo mà dẫn đến việc Tán Tiên thiên hạ chống lại Thiên Đình, hiệp trợ Thái Nhất lấy lại đế vị, vì thế Khương Tử Nha mới cảm thán thành cũng Thiên Đạo, mà bại cũng Thiên Đạo.
Nếu như không có Thiên Đạo, địa vị của Hồng Quân sớm đã bị thay thế rồi, mà Thiên Đạo cũng hại địa vị của Hồng Quân khó giữ được.
“Quân sư, quả nhiên như dự liệu của ngươi, bọn họ lui về thủ ở núi Tu Di, có sự trợ giúp của Chuẩn Đề và Phục Hi, so về tổng lực thì chúng ta vẫn hơn một chút. Mỗi đợt tấn công đều gây cho bọn họ gần chục vạn triệu thương vong, cứ tiếp tục như vậy, thương vong của bọn họ sẽ càng lúc càng lớn. Chỉ đợi đại quân của bọn họ hoàn toàn sụp đổ, thì có thể đánh đến tế đàn, mà phụ hoàng ta chỉ cần một giọt máu liền có thể mở ra được phong ấn tiến vào tế đàn, lấy được một phần ký ức trong đó, từ đó thực lực tăng cao, đến lúc đó phụ hoàng ta có thể treo Thiên Hà lão tặc lên đánh được rồi, đúng không?” Diệp Chiến tràn đầy phấn khởi nói.
Thân Công Báo vuốt râu nói: “Hiện tại bệ hạ là đại đạo cảnh giới nửa tam trọng, lấy được một phần ký ức, không đến thất trọng cũng có thể đến lục trọng viên mãn, đồng cấp với Thiên Hà. Phối hợp cùng Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, lại thêm chuông Đông Hoàng và Hoàng Thiên Kiếm, còn cả lực lượng của Thanh Mộc Ất Canh, giết Thiên Hà lão tặc sẽ rất nhẹ nhàng.”
“Nếu như Thái Thượng Nguyên Thủy bị vây khốn trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, cũng có thể bị giết.”
Nghe xong lời này, Diệp Chiến và Đóa Đóa không khỏi kích động.
Đều mong đợi đến thời điểm tế đàn của núi Tu Di bị mở ra.
Lúc này, Tiếp Dẫn đạo nhân đến chiến trường, gia nhập vào bên của Thiên Đình, đối kháng với Hoàng Thiên Quân, làm cho ban đầu một đợt có thể đánh chết gần chục vạn triệu quân Thiên Đình, đến chỉ có thể đánh chết không đến một vạn triệu quân.
“Hả?”
Thấy sức mạnh của đối phương đột nhiên tăng mạnh, Thân Công Báo chau mày: “Quân địch có người đến trợ giúp, xem xem là ai.”
Đóa Đóa và Diệp Chiến đều hỗ trợ xem xét.
“Quân sư xem này, đối diện nhiều ra một đạo nhân tóc đỏ.”
Diệp Chiến giơ tay chỉ qua.
Thân Công Báo nhìn lại, hít vào một hơi, kinh ngạc nói: “Đây là Tiếp Dẫn đạo nhân, thật là kỳ quái, không phải ông ta đang canh giữ tế đàn bên núi Cầm Biên sao? Sao lại chạy ra núi Cầm Biên rồi?”
“Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị từ bỏ canh giữ núi Cầm Biên, sống chết canh chừng núi Tu Di sao?”
Nghĩ như vậy, Thân Công Báo lại nói: “Thái tử điện hạ, truyền lệnh đại quân lùi về phía sau, tạm thời ngừng tấn công, phải gọi mấy người phụ hoàng của ngài trở về, bàn bạc hành động tiếp theo một chút.”
Diệp Chiến đáp một tiếng được, hô lên: “Toàn quân lùi ngược về 50 dặm, tạm ngừng tấn công.”
Mệnh lệnh truyền xuống, toàn quân vừa đánh vừa lùi.
“Kỳ lạ, sao bọn chúng bỗng nhiên lui lại rồi?” Hạo Thiên Đại Đế kinh ngạc.
Khương Tử Nha suy nghĩ mấy giây, nói: “Có lẽ bọn chúng nhìn thấy Tiếp Dẫn đạo nhân từ núi Cầm Biên qua đây, biết chúng ta muốn từ bỏ núi Cầm Biên, sống chết muốn giữ lại núi Tu Di, cho nên muốn thương nghị việc đi khởi động tế đàn núi Cầm Biên rồi.”
“Vậy chúng ta có cần ngăn cản bọn chúng ngừng lại thương nghị không?” Hạo Thiên Đại Đế hỏi.
Khương Tử Nha lắc đầu: “Không ngăn được, ngừng chiến một lúc cũng tốt, miễn cho lòng quân bên chúng ta bị rung chuyển, sẽ còn tạo thành tổn thất.”
Hạo Thiên cảm thấy có lý, nên không hạ lệnh cho toàn quân đuổi theo.
“Ngừng chiến rồi. Ngừng chiến rồi.”
Đại quân đôi bên đều hét lên.
Nghe vậy.
Thái Thượng Nguyên Thủy, Thiên Hà, Thông Thiên, Côn Bằng, Diệp Thiên cũng đều dừng lại, hai bên đều rất ăn ý trở lại trận doanh của riêng mình.
“Đóa Đóa tham kiến giáo chủ Thông Thiên.”
Thấy Diệp Thiên và giáo chủ Thông Thiên, Côn Bằng lão tổ trở lại lều trong quân doanh, Đóa Đóa liền thi lễ với giáo chủ Thông Thiên.
Diệp Chiến cũng thi một đại lễ: “Diệp Chiến tham kiến giáo chủ Thông Thiên, Côn Bằng lão tổ.”
“Ha ha.”
Giáo chủ Thông Thiên phóng khoáng cười một tiếng, hai tay vuốt đầu của Đóa Đóa và Diệp Chiến, nói: “Đóa Đóa ta còn nhận ra, cùng lần ở đạo tràng kia gần như không thay đổi. Ngược lại là Diệp Chiến, lúc đó mới lớn được một chút, đảo mắt đã trôi qua mười mấy năm, Diệp Chiến nhỏ cũng trưởng thành thành Diệp Chiến lớn rồi. Mẹ ngươi là cháu gái của Văn Trọng đồ đệ của ta, nói vậy chúng ta còn tính là có thân thích đó.”
“Có thân thích với giáo chủ Thông Thiên, là vinh hạnh của Diệp Chiến.” Diệp Chiến cười hì hì nói.
Trong ấn tượng của cậu ta, giáo chủ Thông Thiên là một ông lão cực kỳ vĩ đại. Khi ở trên đạo tràng, nếu như không có ông lão vĩ đại này, cậu ta và chị gái còn có cả ba mẹ, sớm đã chết tại đạo tràng rồi. Cho nên giáo chủ Thông Thiên trong ấn tượng làm cho cậu ta có cảm giác vô cùng an toàn.
“Ha ha. Nói vinh hạnh hẳn là bần đạo mới đúng.”
Giáo chủ Thông Thiên cười lớn.
Lúc này, mấy người Kim Linh Thánh Mẫu đến đây, vội vàng quỳ xuống bái kiến: “Tham kiến sư tôn, tham kiến Côn Bằng lão tổ, nguyện sư tôn và Côn Bằng lão tổ hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương.”
Giáo chủ Thông Thiên không nói chuyện, để cho Côn Bằng lão tổ lên tiếng, cũng là cho Côn Bằng lão tổ thể diện.
“Chúng sư đệ đều đứng lên đi.” Côn Bằng lão tổ giơ tay lên một cái.
“Cảm ơn Côn Bằng lão tổ.”
Mấy người Kim Linh Thánh Mẫu đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!