“Trấn Nguyên Tử, đưa Hỗn Nguyên Kim Đấu cho ta.”
Thấy Hỗn Nguyên Kim Đấu ở trên tay của Trấn Nguyên Tử, Lục Áp đạo nhân vội hét lớn.
Một ngày trước, các sinh linh ở núi Vạn Thọ đã bỏ chạy, lúc đó ông ta đã biết được rằng, Nguyên Thủy Thái Thượng và Thông Thiên Côn Bằng đồng ý tiến đánh về hướng Tây Ngưu Hạ Châu.
Không cần nói cũng biết, Thông Thiên Côn Bằng, Thái Nhất từ lâu đã muốn tới núi Cầm Biên lập tế đàn, Nguyên Thủy Thái Thượng lại ngăn cản. Nhưng hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không phân thắng bại, sớm muộn gì cũng đánh tới núi Cầm Biên.
Mà hiện tại Thông Thiên đem Hỗn Nguyên Kim Đấu tới, không còn nghi ngờ gì nữa, là muốn Trấn Nguyên Tử mở đàn tế ở núi Cầm Biên, ông ta đương nhiên sẽ ngăn cản.
“Ta việc gì phải đưa cho ngươi.”
Trấn Nguyên Tử cười như không cười.
Nữ Oa nói: “Nếu ngươi dùng Hỗn Nguyên Kim Đấu của Thông Thiên giúp mở ra tế đàn, vậy đừng trách ta và Lục Áp sư thúc liên thủ đối phó ngươi. Đến lúc đó đánh tới, cây nhân sâm cũng khó mà giữ được, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
“Ha ha.”
Trấn Nguyên Tử giống như nghe thấy những lời buồn cười nhất trên đời, không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Nữ Oa nói: “Chưa nói tới uy hiếp, ta chẳng qua chỉ nhắc nhở ngươi mà thôi.”
“Hừ.”
Trấn Nguyên Tử hừ lạnh: “Không cần phải nhắc nhở, ngươi và Lục Áp có ra tay hay không, trong lòng ta tự rõ. Ở trước mặt ta uy hiếp, ngươi còn tỏ vẻ yếu đuối.”
“Ta chỉ giúp Thái Nhất một tay, hai người cũng không dám ra tay. Nếu cây nhân sâm của ta bị hủy, khiến ta nổi giận, hai người các ngươi đừng nghĩ có thể còn sống mà rời đi. Đến lúc đó, ta sẽ không bị giới hạn bởi cây nhân sâm nữa, sẽ thoải mái đi giúp Thái Nhất, đừng nói tới núi Cầm Biên, núi Tu Di các người cũng giữ không nổi đâu.”
“Cho nên nếu thức thời, hai người nên thành thật với ta, dám ra tay với ta, đừng trách ta không khách khí.”
Vừa nói xong, Trấn Nguyên Tử hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo, đem Hỗn Nguyên Kim Đấu hung hăng đi về hướng núi Cầm Biên, chỉ thấy Hỗn Nguyên Kim Đấu kia, giống như một ngôi sao rơi xuống, bay nhanh về phía núi Cầm Biên.
“Ngươi…”
Nữ Oa và Lục Áp, không còn cách nào đành nén cơn giận lại.
Hai người họ không thể không thừa nhận là đánh không lại được Trấn Nguyên Tử, e rằng có thêm Nguyên Thủy Thái Thượng tới cũng không phải là đối thủ của Trấn Nguyên Tử.
Trấn Nguyên Tử chính là sợ cây nhân sâm bị hủy, vì vậy bị hai người bọn họ đứng đây theo dõi, không dám ra tay giúp Thái Nhất.
Mà hai người họ cũng không dám khiêu chiến với Trấn Nguyên Tử, một khi trong lúc đánh nhau, cây nhân sâm bị hủy, Trấn Nguyên Tử sẽ không nghĩ ngợi mà toàn lực đối phó với hai người bọn họ. Hậu quả trước mắt có thể lường trước được.
Cho nên hai người họ rất sợ Trấn Nguyên Tử bất luận có cây nhân sâm hay không, như vậy nhất định bọn họ phải chết, nguyên nhân chính là như thế nên mới không dám ngăn cản Trấn Nguyên Tử ra tay.
Trừ phi Trấn Nguyên Tử công kích hai người họ, nếu kiên quyết không thể ra tay, phá vỡ điểm cân bằng của cây nhân sâm này, một khi điểm cân bằng bị phá vỡ, không chỉ hai người họ sẽ phải chết, mà núi Tu Di cũng không ngoại lệ.
Lúc này, ở núi Cầm Biên.
Chờ đợi một lúc.
Đúng lúc này.
Ầm.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu vàng thật lớn, xé rách không trung, giống như viên đá bình thường, lao về phía lớp phòng thủ của Nguyên Thủy Thái Thượng.
“Ha ha ha.”
Thấy vậy, Thông Thiên giáo chủ mừng rỡ: “Có Trấn Nguyên lão huynh ra tay giúp đỡ, chúng ta sẵn sàng chiến đấu với Hỗn Nguyên Kim Đấu, phá vỡ lớp phòng ngự kia, tranh thủ lúc đó cũng phá nát cái núi Cầm Biên này.”
Dứt lời, Tru Tiên kiếm trong tay ông ta nhắm thẳng hướng Thiên Hà lão tổ, chuẩn bị công pháp lớp phòng ngự, giáng cho Thiên Hà lão tổ một đòn, khiến Diệp Thiên sau đó mở ra tế đàn giảm bớt khó khăn.
“Mau mau, mau ngăn Hỗn Nguyên Kim Đấu.”
Thấy Hỗn Nguyên Kim Đấu bay tới, Nguyên Thủy Thiên Tôn sốt ruột hô to.
Nếu không ngăn Hỗn Nguyên Kim Đấu, mặc cho nó tự do bay đến, Thông Thiên, Côn Bằng, Thái Nhất ra tay, thì Hỗn Nguyên Kim Đấu cũng có thể đánh bay lớp phòng ngự của ba người họ, thậm chí toàn bộ núi Tu Di cũng sẽ bị phá hủy.
Bởi vì tu vi của Trấn Nguyên Tử đủ nghiền nát bọn họ. Cho nên nhất định phải ngăn Hỗn Nguyên Kim Đấu, cho dù không ngăn được, cũng phải tiêu hao lực của nó đánh vào, để nó rơi chậm lại, khiến lực của nó không đủ để phá lớp phòng ngự.
Cần phối hợp với lớp phòng thủ của ba người Thông Thiên, Côn Bằng, Thái Nhất, như vậy núi Cầm Biên có thể chống đỡ được chốc lát.
Nếu không lớp phòng thủ bị phá vỡ trong nháy mắt, bọn người Thông Thiên bị đánh bay thì núi Cầm Biên cũng bị phá nát rồi.
Rất nhanh, bọn họ ba phía đối mặt với Hỗn Nguyên Kim Đấu đang phóng tới, Nguyên Thủy Thái Thượng đang niệm chú điều khiển, các pháp bảo như Bàn Cổ phướn, vòng Kim Cang đang chờ sẵn, từ bốn phương tám hướng tụ họp lại trước mặt bọn họ. Lớp phòng vệ trước mặt họ cũng mở ra một cái cửa sổ.
“Mau ngăn lại.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hô lên một tiếng, cầm theo Bàn Cổ dẫn đầu, Hỗn Độn Kiếm Khí ngưng tụ lại thật lớn.
“Đi.”
Ông đánh một chưởng toàn lực về phía Hỗn Độn Kiếm Khí.
Ầm ầm.
Hỗn Độn Kiếm Khí như mũi tên xuyên qua đám mây trong không trung, bắn về phía Hỗn Nguyên Kim Đấu đang lao đến.
Cùng lúc đó, Thái Thượng Lão Quân cũng mang theo vòng Kim Cang ra ngoài.
Theo lý mà nói, vòng Kim Cang có thể thu phục Hỗn Nguyên Kim Đấu, nhưng Hỗn Nguyên Kim Đấu là do Trấn Nguyên Tử đánh tới, lực đánh quá lớn, thu không nổi. Vì vậy ông ta không khai triển công năng thu phục của vòng Kim Cang, mà đi đập vỡ Hỗn Nguyên Kim Đấu.
Thiên Hà Lão Tổ cũng đem Trảm Thiên đao ra ngoài. Sau khi ba người ra tay, lại cùng nhau phòng ngự.
Nguyên Thủy dùng Tam Bảo Ngọc Như Ý, ở bên ngoài cửa sổ cẩn thận chuẩn bị chặn lại, Thái Thượng Lão Quân cũng dùng Thái Cực Đồ, ở phía sau Tam Bảo Ngọc Như Ý phòng ngự. Sau đó ba người hợp nhau lại chỗ cửa sổ, dùng thêm lực ở phía sau phòng thủ.
Sau khi chuẩn bị cẩn thận, Hỗn Độn Kiếm Khí tiến lên tấn công Hỗn Nguyên Kim Đấu.
Bùm.
Hỗn Độn Kiếm Khí nổ tung, biến thành “pháo hoa” trên bầu trời, vô cùng rực rỡ, khiến cho tốc độ cùng lực đánh của Hỗn Nguyên Kim Đấu giảm đi mười phần trăm.
Giây tiếp theo.
Keng.
Vòng Kim Cang đập một nhát vào Hỗn Nguyên Kim Đấu, bị bắn ngược trở về, đánh vào lớp phòng ngự, dưới sự điều khiển niệm chú của Thái Thượng Lão Quân, vòng Kim Cang không đập vào lớp phòng ngự, mà bị ông ta thu lại.
Tốc độ cùng lực đánh của Hỗn Nguyên Kim Đấu đã giảm thêm mười phần trăm nữa.
Ngay sau đó.
Keng.
Keng.
Hỗn Nguyên Kim Đấu đã đập nát Trảm Thiên đao cùng Tam Bảo Ngọc Như Ý, uy lực lần này giảm hẳn.
Sau đó, va chạm với Thái Cực Đồ.
Thái Cực Đồ giống như trang giấy dán lên lớp phòng ngự.
Lực đánh của Hỗn Nguyên Kim Đấu lần thứ hai bị chậm lại.
Cũng đúng lúc này, Thông Thiên hét lớn một tiếng: “Xuất kích.”
Ông ta vừa nói xong, không hề ra tay, Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ ra tay trước, đem chuông Đông Hoàng cùng Luyện Yêu Hồ toàn lực đánh ra.
Sau đó, Thông Thiên giáo chủ mới tung ra Tru Tiên kiếm.
Giây tiếp theo.
Bùm bùm bùm.
Hỗn Nguyên Kim Đấu, chuông Đông Hoàng, Luyện Yêu Hồ, ba pháp bảo cùng thời gian giao chiến trên lớp phòng ngự, trời đất rung chuyển.
Sau đó nhìn lên lớp phòng thủ, giống như xuất hiện những vết đâm lớn, trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh vụn. Sau khi xuyên thủng lớp phòng ngự, Hỗn Nguyên Kim Đấu hướng về phía ba người Thái Thương Nguyên Thủy, Thiên Hà, dễ dàng bị chặn lại.
“Không ổn rồi.”
Lúc này, Thiên Hà Lão Tổ cảm nhận được sự nguy hiểm, vô thức bộc phát khí tức ra bên ngoài, không kịp xoay người.
Phập.
Tru Tiên kiếm đâm vào lớp khí tức của Thiên Hà Lão Tổ bên ngoài lớp bảo vệ, xuyên qua trong tích tắc, sau đó đâm vào lưng của Thiên Hà Lão Tổ, xoẹt một tiếng, đâm xuyên đến trước ngực của Thiên Hà Lão Tổ, kéo cả ông ta bay ra ngoài.
“Ha ha.”
Thông Thiên cười lớn một tiếng, hô to: “Côn Bằng đạo hữu, Nguyên Thủy giao cho ngươi.”
Dứt lời, Thông Thiên giáo chủ lao ra, tung chưởng hướng đánh Thái Thượng Lão Quân, Côn Bằng Lão Tổ cũng lao ra, đánh một chưởng về hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!