Nguyên Thủy, Lục Áp, Nữ Oa, nội tâm giờ này khắc này cực kỳ sợ hãi.
Trong lòng mọi người đều đang cầu nguyện Trấn Nguyên Tử tuyệt đối đừng đồng ý.
Một khi Trấn Nguyên Tử đồng ý, nghĩa là hậu quả như thế nào, ba người bọn họ trong lòng biết rõ.
Dù cho bọn họ có phù tăng tốc, nếu như chạy trốn, tốc độ có thể nhanh hơn so với Thái Nhất, Thông Thiên, Trấn Nguyên Tử.
Thế nhưng đừng quên, Trấn Nguyên Tử có Tụ Lý Càn Khôn, thi triển Tụ Lý Càn Khôn có thể sẽ hút bọn họ vào ống tay áo. Coi như không thể thu bọn họ vào Tụ Lý Càn Khôn nhưng trì hoãn tốc độ của bọn họ thì vẫn có thể.
Lúc này Thái Nhất thi triển Tứ Tượng Phong Thiên Quyết bao vây ba người bọn họ trong đó, sau đó phát động tấn công với ba người bọn họ. Vậy ba người bọn họ có cánh cũng khó thoát, sớm tối bị Thái Nhất, Thông Thiên, Trấn Nguyên Tử đánh giết ở trong Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Cho nên, giờ khắc này bọn họ là sống hay chết, tất cả đều trong một ý nghĩ của Trấn Nguyên Tử.
Chỉ cần Trấn Nguyên Tử gật đầu đồng ý, thì tương đương với phán quyết trảm ngay lập tức, chết là điều không thể tránh khỏi.
Cho nên trong lòng không sợ hãi là giả.
Mà Thông Thiên, Diệp Thiên cũng đều đang mong đợi câu trả lời của Trấn Nguyên Tử.
Chỉ cần Trấn Nguyên Tử gật đầu, núi Tu Di chưa đánh đã tan. Tam giới quay trở lại trên tay của Thái Nhất, Hồng Quân cách cái chết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vậy, mọi người đều đang đợi Trấn Nguyên Tử đưa ra câu trả lời.
Một lúc lâu sau, Trấn Nguyên Tử chậm rãi mở miệng: “Cây Nhân Sâm chính là do trời đất thai nghén mà thành, rất có linh tính, là thiên hạ đệ nhất linh căn, hiệu quả thần kỳ rất nhiều. Chư thiên vạn giới chỉ còn một gốc này, bị phá hủy thì thật đáng tiếc.”
“Một cái cây quý giá như thế, nếu như trong lúc xúc động bị Trấn Nguyên Tử ta phá hủy, vậy Trấn Nguyên Tử ta sẽ bị người khắp thiên hạ thóa mạ sao.”
“Cho nên Thái Nhất đạo huynh, Thông Thiên đạo hữu, mong rằng hai người các ngươi hiểu cho, cây Nhân Sâm này so với trong tưởng tượng của các ngươi có giá trị hơn nhiều, không hủy được, không hủy được.”
Phù!
Nghe thấy lời nói của Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy, Lục Áp, Nữ Oa đều thở phào một hơi.
Trấn Nguyên Tử không đồng ý cũng chính là hợp ý bọn họ.
Bằng không nếu như đáp ứng, hậu quả khó mà lường được.
Thông Thiên không vui: “Chẳng phải chỉ là một gốc Nhân Sâm, ăn vào có thể trường thọ sao? Trấn Nguyên Tử Dữ Thế Đồng Quân bất tử bất diệt, nào còn cần đến cái đồ chơi này. Hủy thì đã có sao, chẳng những không có ảnh hưởng đến ông, ông cũng không cần lo lắng có người nhớ thương cây Nhân Sâm này. Mà mỗi ngày ở Ngũ Trang Quán trông coi cây Nhân Sâm, ông không mệt mỏi sao? Ta nhìn cũng cảm thấy mệt.”
“Cho nên mong rằng Trấn Nguyên đạo hữu cân nhắc thật cẩn thận, từ bỏ cây Nhân Sâm đổi lấy thiên hạ, đây mới là có lợi nhất.”
“Huyền Nữ cũng biết cái gì nhẹ cái gì nặng, thà không cần cây Nhân Sâm cũng muốn thiên hạ này trở lại trong tay phụ hoàng của cô ấy. Cô ấy là chính chủ của cây Nhân Sâm cũng không thèm để ý, ông cần gì phải lưu tâm như vậy?”
Trấn Nguyên Tử ha ha cười một tiếng: “Thông Thiên đạo hữu, ông không hiểu, dù sao cây Nhân Sâm chính là có tác dụng lớn, nếu như vô dụng, ta phải giữ khư khư nó làm gì?”
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Thiên: “Thái Nhất đạo huynh, huynh cũng không muốn bởi vì ích kỷ của huynh mà phá hủy cây nhân sâm của chư thiên vạn giới chỉ có mà không thể phục hồi, còn là cây mà Huyền Nữ dày công bồi đắp sao?”
Diệp Thiên như có điều suy nghĩ nói: “Đóa Đóa dù đồng ý đổi lấy cây Nhân Sâm để mở khóa núi Tu Di. Nhưng trẫm có thể nhìn ra sự không nỡ của con bé, nói thật, ta cũng không đành lòng.”
“Nếu không thì thôi, dù sao cách ngày Hồng Quân xuất quan còn rất sớm. Trước tiên không vội dùng cây Nhân Sâm đổi tam giới.”
Trấn Nguyên Tử nhiều lần đề cập cây Nhân Sâm có tác dụng lớn. Dù ông ta không biết là công dụng gì, nhưng cảm thấy có lẽ là không chỉ là tác dụng trường thọ, nếu không Trấn Nguyên Tử vốn dĩ không có cần phải tử thủ cây Nhân Sâm mà không dám mạo hiểm bất cứ thứ gì.
Cho nên nói, cây Nhân Sâm nhất định đang tồn tại bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Trấn Nguyên Tử không nói, là không tiện nói, nhưng ông ta biết nhất định có bí mật, hơn nữa bí mật này có lẽ có thể ảnh hưởng toàn cục, đây mới là nguyên nhân ông ta phải tử thủ.
“Thái Nhất đạo huynh có thể nghĩ như vậy thì rất tốt.”
Trấn Nguyên Tử lộ ra nụ cười như hồ ly gian xảo.
Thông Thiên Giáo Chủ gọi đó là một cái phiền muộn, đang muốn nói gì đó, Diệp Thiên ngăn cản ông ta: “Thời gian mười lăm năm, trẫm có lòng tin đánh chiếm được núi Tu Di, không cần phải dùng cây nhân sâm mà Đóa Đóa dày công chăm chút đi đổi, thực tế đánh hạ không được lại nói tiếp.”
“Aizz!”
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài, Nguyên Thủy Thiên Tôn bực dọc nói: “Cũng chính là Trấn Nguyên đạo hữu luyến tiếc cây Nhân Sâm. Thái Nhất đạo huynh lại không muốn phá hủy cây nhân sâm yêu dấu của Huyền Nữ, nếu không hôm nay giáo chủ Xiển Giáo ngươi liền chết chắc!”
Trận chiến Phong Thần lần trước có thể nói là làm cho Thông Thiên Giáo Chủ cực kỳ hận Nguyên Thủy Thiên Tôn, lại thêm sau khi trận chiến Phong Thần kết thúc, Xiển Giáo âm thầm chèn ép Triệt Giáo, khiến cho Triệt Giáo giống như Tôn Ngộ Không bị áp dưới Ngũ Hành Sơn không thể động đậy. Mấy trăm vạn năm qua cũng không thể phát triển được, ông ta nghẹn ngụm ác khí đó quá lâu rồi, rất muốn được phóng thích, thế nhưng Trấn Nguyên Tử không cho ông ta cơ hội thả ra, quả thực làm ông ta cảm thấy phiền muộn.
“Sư đệ à, tự giải quyết cho tốt đi. Học hỏi Trấn Nguyên đạo hữu một tý, khéo đưa đẩy một chút, nếu không tính tình cố chấp cứng nhắc như thế sẽ hại chết đệ.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn đắc ý nói.
Ông ta cho rằng Trấn Nguyên Tử phần nào kiêng kỵ Hồng Quân, cho nên cũng chỉ có thể trợ giúp Thái Nhất một chút, không dám trợ giúp Thái Nhất nhiều.
Thời gian mười lăm năm, nếu thật sự vứt bỏ cây Nhân Sâm đổi lấy tam giới. Một khi động thủ với bọn họ, tin tức ắt sẽ truyền ra, như vậy hai vị cao đồ của Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức sẽ mang theo Thiên Thư trở về trấn thủ đại trận. Cho dù núi Tu Di không muốn cũng phải giữ vững đại trận không để cho Hồng Quân bị giết.
Mà thời gian mười lăm năm, coi như trạng thái tu vi của Thái Nhất trở lại hoàn toàn, dù cho tam giới đều rơi vào trong tay Thái Nhất hắn, chỉ cần bảo đảm pháp trận không bị phá vỡ, Hồng Quân không chết, mười lăm năm sau Hồng Quân rời núi cũng có cơ hội trở mình.
Ông ta cảm thấy Trấn Nguyên Tử chính là sợ Hồng Quân sẽ trở mình, vì thế không dám làm quá tuyệt tình, miễn cho cắt đứt đường sống của chính mình.
Dù sao Thái Nhất đã chết hơn một nghìn vạn năm, thời điểm chết là đại đạo cảnh giới bát trọng, mà Hồng Quân hiện tại đã nửa cửu trọng. Có Thiên Thư và rìu Bàn Cổ trong tay, Thái Nhất coi như trở lại trạng thái sung mãn, cho dù là nhập cửu trọng cũng không phải là đối thủ của Hồng Quân, thêm một Trấn Nguyên Tử cũng chẳng thấm vào đâu.
Đây là sức mạnh của hắn không hoảng, cảnh giới không loạn.
“Câu nói này hẳn là trẫm tặng cho ngươi mới đúng.” Diệp Thiên nói: “Ngươi chính là đồ cứng nhắc, không biết khéo đưa đẩy, không hiểu thuận lợi mọi bề. Đứng vững trên lập trường của Hồng Quân thì không sợ Hồng Quân thua, trẫm cần ngươi vạn kiếp bất phục?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!