Côn Bằng lão tổ nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của Đóa Đóa, bỗng thấy mềm lòng, không biết nên đồng ý hay không.
Nếu ông ta đồng ý, chỉ sợ rằng chuyến này Đóa Đóa sẽ một đi không trở về.
Nhưng nếu không đồng ý, việc chiếm lấy núi Tu Di có thành công hay không thì ông ta không thể nắm chắc. Chờ một năm sau khi Hồng Quân xuất quan, kết hợp cùng sức mạnh của Hồng Quân thì càng đừng nghĩ tới việc chiếm lấy ngọn núi này. Hơn nữa, có Hồng Quân trợ giúp, phe của Thái Nhất chắc chắn sẽ phải thua không thể nghi ngờ. Đến lúc đó, Hồng Quân ra lệnh tàn sát hàng loạt, đừng nói Đóa Đóa, chính ông ta cũng không thể thoát chết.
“Côn Bằng lão huynh, ông xem Huyền Nữ đã nói vậy, chứng tỏ cô ấy cũng hiểu được lợi hại trong chuyện này. Sao ông lại không nghĩ ra được chứ?" Thông Thiên Giáo Chủ vỗ vai hắn, lựa lời khuyên nhủ: "Đừng quá căng thẳng, Huyền Nữ có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may. Đến khi chúng ta đối phó với Thái Thượng thì chú ý tới cô ấy một chút, nếu cần thì nhảy ra trợ giúp, cố gắng hết sức để đảm bảo cho Huyền Nữ được an toàn. Như vậy vẫn tốt hơn là ngồi đây chờ đợi Hồng Quân xuất hiện và ra đòn chí mạng với cô ấy, đúng không?"
"Ôi!"
Côn Bằng lão tổ thở dài.
"Thôi vậy, thôi vậy, theo ý các người đi, nhưng lời không may ta vẫn phải nói trước. Chuyến này Huyền Nữ rời đi nếu có thể trở về là tốt nhất, còn một khi không thể trở về, trận này ta không thể tiếp tục. Ta sẽ quay về Vô Lượng Quan, các người muốn đánh thế nào thì đánh!"
"Dễ nói dễ nói!"
Thông Thiên Giáo Chủ vui vẻ.
Căn cứ vào sự hiểu biết của ông ta với Côn Bằng lão tổ, một khi Huyền Nữ không thể quay về, Côn Bằng lão tổ cũng sẽ không trở lại Vô Lượng Quan. Bởi vì nếu Huyền Nữ đã chết, Côn Bằng lão tổ sẽ liều mạng chiến đấu với kẻ thù, giống như tình cảnh năm xưa khi Huyền Nữ bị giết, Côn Bằng lão tổ suýt chút nữa còn bị Hạo Thiên giết theo, may mà cuối cùng Hồng Quân xuất hiện, Côn Bằng lão tổ không đánh lại, lúc này mới bỏ qua.
Đương nhiên, ông ta cũng hy vọng Đóa Đóa có thể còn sống trở về, như vậy sẽ tốt hơn.
"Cảm ơn Côn Bằng thúc thúc."
Đóa Đóa mỉm cười hạnh phúc.
Lúc này Diệp Thiên đi tới, ôm Đóa Đóa và Diệp Chiến vào lòng, thở dài nói: "Đóa Đóa, Chiến Nhi, xin hãy tha thứ cho sự nhẫn tâm của bố. Bố cũng không còn cách nào khác, phàm là có phương án khác, bố sẽ không đời nào để các con phải mạo hiểm."
"Bố, con biết." Đóa Đóa nói: "Con và em trai cũng không trách bố, chúng con hiểu được chuyện này, cũng sẽ không làm bố thất vọng. Chúng con nhất định sẽ dũng cảm xông lên phía trước, tuyệt đối không để bố mất mặt."
“Chị nói đúng, chúng con tuyệt đối sẽ không để bố mất mặt!" Diệp Chiến kiên định nói.
Diệp Thiên vui vẻ xoa đầu của hai đứa nhỏ, sau đó chân thành nói với Đóa Đóa: "Các ông nhất định phải bảo vệ Chiến Nhi cẩn thận, đừng để thằng bé bị thương, cũng đừng để thằng bé mất mạng, hiểu không?"
Khi nói chuyện, nước mắt của anh bỗng đong đầy nơi hốc mắt.
Chiến Nhi mồ côi mẹ từ nhỏ, bởi vì rơi vào cõi A Tu La nên mất đi toàn bộ tình yêu thương của bố, phải trưởng thành nhờ sự chăm sóc của chị. Cho nên anh nợ Chiến Nhi rất nhiều, bây giờ lại để cậu bé phải đi mạo hiểm, chuyện này khiến trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Mặc dù Đóa Đóa có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nhưng Thất Khiếu Linh Lung Tâm cũng có giới hạn thời gian. Một khi bị kẻ thù bao vây, chờ ánh sáng biến mất, lớp bảo vệ không còn, cô bé vẫn có khả năng bị giết chết. Cho nên nói anh không hề lo lắng cho Đóa Đóa là giả.
"Bố đừng lo lắng, Đóa Đóa thề sẽ sống chết bảo vệ cho em trai an toàn."
Đóa Đóa vỗ ngực nói.
"Con bé ngốc này, không được nói những lời xúi quẩy, con phải còn sống trở về cho bố."
Diệp Thiên trừng mắt nhìn cô bé.
"Vâng vâng!"
Đóa Đóa gật đầu, bật cười khúc khích.
"Đi đi."
Diệp Thiên xua tay, quay người đưa lưng về phía bọn trẻ.
"Vâng thưa bố!"
Đóa Đóa và Diệp Chiến chắp tay làm lễ, sau đó rời khỏi lều.
"Trấn Nguyên lão huynh cũng thật là, nhất quyết không giúp đỡ, nếu ông ta bỏ qua quả nhân sâm mà đưa tay hỗ trợ, chúng ta có cần bị động thế này sao? Thật chẳng hiểu ông ta đang nghĩ gì, ta có chút hoài nghi mình đã bị ông ta lừa dối."
Thông Thiên Giáo Chủ không khỏi phàn nàn.
Họ đã thống nhất sẽ cùng nhau đưa Thái Nhất trở lại ngôi vị hoàng đế, kết quả Trấn Nguyên Tử lại ở trong Ngũ Trang Quán của mình nhàn nhã hưởng phúc, uống trà và đi ngủ. Khỏi phải nói lúc này ông ta đang thảnh thơi đến cỡ nào, mà Thông Thiên Giáo Chủ thì lại ở bên ngoài đánh đến tối tăm mặt mũi.
"Được rồi, chúng ta cũng ra ngoài đi."
Diệp Thiên nói, sau đó ba người bọn họ cũng đi ra khỏi lều lớn của chủ soái.
"Báo cáo!"
Trên Thiên Đình, có người nhanh chóng chạy vào lều lớn thông báo.
"Bẩm đại soái, toàn bộ tướng lĩnh cấp cao của quân địch đều đã ra ngoài, xem ra là có động tĩnh gì đó!"
Vừa dứt lời, Hạo Thiên Đại Đế liền đứng dậy, khua tay nói: "Mọi người ra ngoài cùng bổn soái kiểm tra xem thử!"
Rất nhanh sau đó, đám người bọn họ đã ra khỏi lều lớn của chủ soái.
"Thái Nhất, cuối cùng ông đã không thể ngồi yên, muốn phát động tổng tấn công rồi sao? Đã vậy thì cứ tới đi, ta cũng muốn nhìn thử xem các người có thể tiến vào được nơi này hay không, ha ha ha!"
Hạo Thiên Đại Đế cười to, dáng vẻ tự tin như đã tính trước được tất cả.
Diệp Thiên không nói hai lời, tập trung một luồng sức mạnh đẩy thẳng về phía Hạo Thiên Đại Đế.
Rầm rầm rầm!
Nguồn năng lượng nghiền nát khoảng không và oanh tạc dữ dội lao tới.
"Hừ!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, ném ba gói Ngọc Như Ý đánh tan năng lượng mà Diệp Thiên xuất ra.
"Mẹ kiếp!"
Hạo Thiên Đại Đế nghiến răng nghiến lợi nói: "Thái Nhất. Ông quả nhiên là cả gan làm loạn, cũng dám động thủ với bổn soái. Ông cho rằng bên người bổn soái chỉ toàn đồ trang trí sao?"
"Thái Thượng, cho ông ta nếm thử một đòn của Thiên Thư, để ông ta biết muốn giở trò quỷ với chúng ta thì hẵng còn non lắm!"
Thái Thượng Lão Quân lập tức lấy ra Thiên Thư, thúc giục tiên pháp, để Thiên Thư hướng về phía Diệp Thiên rồi bất ngờ phát lực, phóng ra một luồng cực quang đánh tới chỗ Diệp Thiên.
"Hừ!"
Thông Thiên Giáo Chủ tức giận gầm lên, đứng chắn ở trước mặt Diệp Thiên, Địa Thư ném ra ngoài, cực quang của Thiên Thư đánh vào Địa Thư, đẩy Địa Thư lùi về phía chủ nhân Thông Thiên Giáo Chủ.
Thông Thiên Giáo Chủ đánh một chưởng vào Địa Thư, bởi vì lực tấn công của Thiên Thư vào Địa Thư quá lớn nên một mình Thông Thiên Giáo Chủ không thể chịu nổi. Cả người lẫn Địa Thư đều bị đẩy mạnh về phía sau.
A Tu La, Thái Sư Thái Úy cùng một đám thánh nhân khác cùng đưa bàn tay ấn vào sau lưng Thông Thiên Giáo Chủ, nhưng tất cả đều không thể ngăn cản sức tấn công khủng khiếp của Thiên Thư trong tay Thái Thượng Lão Quân.
Mãi đến khi Diệp Thiên ấn một chưởng vào người Thông Thiên Giáo Chủ, ông ta mới chặn được đòn tấn công, A Tu La và những người khác đều lùi lại. Diệp Thiên và Thông Thiên cùng phối hợp mới miễn cưỡng chặn được đòn tấn công này.
"Ha ha!"
Thấy cảnh này, đám người Hạo Thiên Đại Đế liền bật cười sảng khoái.
Bấy giờ, Thân Công Báo nói: "Côn Bằng lão tổ, đến lượt ngài dẫn quân sang sườn phải của kẻ địch rồi."
Côn Bằng lão tổ lập tức dẫn đầu một đội quân khoảng hai ngàn tỷ người, đi đường vòng tiến về phía bên trái của đại quân Thiên Đình.
"Bọn họ muốn làm gì?"
Hạo Thiên Đại Đế và những người khác cau mày.
Khương Tử Nha cũng tỏ vẻ khó hiểu nói: "Sư tôn, xét từ hành động của những người này, ta sợ rằng bọn họ đang muốn bao vây cánh phải của chúng ta. người mau phái quân để ý Côn Bằng, không được để ông ta đánh lén."
"Được."
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu, lập tức rời khỏi lều lớn của Chủ soái, đi đến trước đội hình cánh phải, yêu cầu Côn Bằng di chuyển thì quân mình cũng phải di chuyển theo.
“Truyền lời đến Hậu Thổ Nương Nương, để cô ta chuẩn bị tốt phía cánh phải, sẵn sàng nghênh đón quân địch." Khương Tử Nha nói.
"Tuân lệnh."
Lính truyền tin lập tức chạy đi thông báo mệnh lệnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!