Nghe xong lời nói của Thông Thiên Giáo Chủ, Tôn Ngộ Không trở nên im lặng.
Hắn không thể không thừa nhận, nhân vật có thể xưng tổ, trong chư thiên vạn giới đều có một chỗ đứng nhất định, như Hồng Quân Lão Tổ, Thái Thượng Đạo Tổ, Phật Tổ ...
Chỉ cần là xưng tổ, mặc kệ địa vị cao thấp, đều có đạo đường. Trong chư thiên vạn giới đều khá nổi danh. Có thể nói là không ai không biết, không người không hay.
Chỉ có sư phụ của hắn, Bồ Đề Lão Tổ là không có đạo đường, không có danh tiếng gì, số người biết đến rất ít.
Đương nhiên, vẫn là có đạo đường, nhưng sau kể từ khi hắn học đạo xong, rời đi, núi Linh Đài Phương Tốn, Tà Nguyệt Thất Tinh Động, đạo trường Bồ Đề tổ sư liền hoang phế, mà sư phụ của hắn cũng không thấy đâu.
Kết hợp với lời nói của Thông Thiên Giáo Chủ, hắn không thể không hoài nghi, sư phụ mình có khả năng chính là Chuẩn Đề Đạo Nhân.
Bởi vì từ Tuyệt Tiên Trận mở ra cho đến bây giờ, hắn chưa hề nhìn thấy hắn sư phụ tiến vào trận. Từ lúc khai chiến đến bây giờ, cũng chưa từng thấy sư phụ hắn xuất hiện.
Mà bây giờ sư phụ lại ở bên trong Tuyệt Tiên Trận, khả năng là Chuẩn Đề rất lớn.
Nghĩ tới những thứ này, Tôn Ngộ Không mở miệng. Nói:
"Sư phụ, người thật sự là Chuẩn Đề sao? Nếu như người không phải Chuẩn Đề, có thể đưa ra bằng chứng rằng người và Chuẩn Đề không liên quan gì đến nhau không?”
Bồ Đề Lão Tổ thản nhiên nói: “Ngộ Không, không nói đến việc sư phụ là ai, bản lĩnh của con là sư phụ truyền thụ. Có câu nói một ngày làm thầy cả đời là thầy. Bây giờ con có muốn nhận thầy hay không?"
"Nếu như con nhận, hãy đi theo sư phụ. Nếu như con không nhận, vậy ta cùng con từ đây không còn quan hệ thầy trò nữa, sư phụ không còn đồ đệ như con nữa.”
Tôn Ngộ Không lập tức gấp gáp, hướng Bồ Đề Lão Tổ quỳ xuống.
"Sư phụ, đệ tử nhận người, đệ tử sao có thể không nhận người?"
"Vậy tới đây với sư phụ đi."
Bồ Đề Lão Tổ nói, quay người rời đi.
Tôn Ngộ Không quay người, mắt nhìn Diệp Thiên, nói: "Diệp Thiên, mệnh lệnh sư phụ khó lòng làm trái, lão Tôn không thể giúp ngươi."
Nói xong, hắn đi theo sau lưng Bồ Đề Lão Tổ.
Tôn Ngộ Không vẫn cho rằng, hắn có ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ sư phụ hắn dạy dỗ, cho nên chỉ luôn kính trọng Bồ Đề tổ sư. Lúc này mới không nhịn đau từ chối trợ giúp bọn Diệp Thiên.
"Mệnh lệnh sư phụ khó lòng làm trái điều này có thể hiểu được. Nhưng cũng phải xem xét tình hình, sư phụ ngươi chính là lấy ngươi làm quân cờ, lúc còn tác dụng thì lấy ngươi làm đồ đệ, lúc vô dụng rồi thì là đồ bỏ đi. Sống hay chết đều không liên quan gì đến hắn. Kiểu sư phụ này còn cần làm gì?"
Diệp Thiên đột nhiên mở miệng.
"Cái này ..."
Tôn Ngộ Không lần nữa rơi vào khó xử.
Diệp Thiên tiếp tục nói: “Ngươi coi hắn làm sư phụ, hắn lấy hay làm quân cờ, ngươi bị đẩy lên đoạn đầu đài, là ai liều chết tới cứu ngươi, hắn vẫn là trẫm?"
"Hoa Quả Sơn của ngươi bị tàn sát, là ai liều chết tới giúp ngươi, là hắn hay là ta?”"
"Tình nghĩa mấy chục năm sống chung của chúng ta, còn không bằng tình nghĩa Chuẩn Đề dạy ngươi phá bản mấy ngày sau?"
"Ngươi nói về nghĩa khí, ta xem ngươi là huynh đệ. Chuẩn Đề xem ngươi làm quân cờ, ngươi lại muốn cắt đứt tình nghĩa với ta, tiếp tục làm quân cờ cho hắn sao?"
"Lời nên nói ta đều nói cả rồi, đứng về phía ai là do ngươi tự chọn lấy. Nếu như ngươi vẫn chọn Chuẩn Đề vậy thì coi như ta chưa nói gì, tình nghĩa mấy năm qua coi như là cho chó ăn đi."
Âm thanh rơi xuống.
Thông Thiên Giáo Chủ lại bổ một đao: “Tình thầy trò có cái rắm. Bần Đạo với Hồng Quân có tình thầy trò, còn không phải theo lẽ thường không đứng về phía của Hồng Quân mà đứng về phía Thái Nhất sao."
"Tôn Ngộ Không, ta cho ngươi biết. Cái tình nghĩa gì đó đều không cần đến, ngươi phải xem ai đối xử tốt với ngươi tốt, ai đối ngươi có lợi, đứng về phía bên Hồng Quân đối ta không có bất kỳ lợi ích gì. Mà đứng về phía Thái Nhất bên này, ông ta gần như đứng đầu tam giới, đối với ta có lợi hơn nhiều. Ít nhất lúc ta Triệt Giáo có thể có sự phát triển, sẽ không bị ngăn chặn, không hứng chịu uất khí kia."
"Nếu như ngươi đừng về phía sư phụ ngươi, Hồng Quân thắng trận này, ngươi vẫn là một con khỉ hoang không người hỏi thăm, đến Thiên Đình cũng chỉ có thể làm kẻ dắt ngựa, sẽ chỉ bị người khác chê cười và xem thường. Nếu như ngươi đứng về phía Thái Nhất, ngày sau khi Thái Nhất xưng đế, ngươi với hắn là huynh đệ, còn giúp hắn. Chỉ cần ngươi không ngốc, ngươi cũng có thể nghĩ được ngươi sẽ có địa vị như thế nào. Chí ít ở Tam Thập Lục Trọng Thiên sẽ không người nào dám cười nhạo ngươi. Ít nhất không phải một Nhị lang Thần và Na Tra có thể xem thường ngươi.”
“Ân nghĩa của Hồng Quân đối ta so với ân nghĩa của Bồ Đề với ngươi cũng không khác là bao. Ta Thông Thiên còn có thể phản bội hắn, con khỉ con như ngươi có cái gì mà không thể phản lại Chuẩn Đề chứ?"
Thông Thiên nói xong, Côn Bằng lại bổ một đao.
"Chuẩn Đề tiếp nhận đều là đệ tử của ta. Hai nàng ấy từ phương Tây đến Thiên Giới, bái ta làm thầy. Ta thấy hai nàng ấy linh căn thông minh, cẩn thận truyện dạy tiên đạo cho hai này ấy, dùng tài nguyên tốt nhất giúp hai nàng ấy tu luyện. Nhưng cuối cùng thì sao?”
Cuối cùng hai người bọn họ chê ta không lợi hại như Hồng Quân, chê ta dạy dỗ đệ tử không bằng Hồng Quân."
"Không sai. Ta đúng là không mạnh bằng Hồng Quân, điểm này không thể phủ nhận. Nhưng ta thật tâm, móc tim móc phổi dạy dỗ hai người họ. Kết quả bọn họ vẫn quyết định đi theo Hồng Quân, phản bội người thầy này. Hiện tại đối với người sư phụ này cũng là không chút nương tay, muốn dồn ta vào chỗ chết."
Chuẩn Đề có thể vì lợi ích phản bội sư môn. Tôn Ngộ Không ngươi sao lại không thể phản lại hắn chứ?”
Bị Diệp Thiên, Thông Thiên, Côn Bằng nói như vậy, Tôn Ngộ Không đã nghĩ thông rồi.
“Thông Thiên bọn họ còn có thể phản bội Hồng Quân, đồ đệ Chuẩn Đề Tiếp Dẫn có thể phản bội Côn Bằng, lão Tôn ta hà cớ gì lại không thể phản lại sư phụ chứ?”
“Sư phụ chỉ xem ta là quân cờ. Mà Diệp Thiên lại xem lão Tôn là huynh đệ. Lão Tôn ta làm sao còn muốn giúp người chỉ xem ta như một con cờ mà đi phản bội người huynh đệ Diệp Thiên này?”
"Diệp Thiên, Thông Thiên, Côn Bằng, ba người các ngươi không cần nói nữa, Lão Tôn ta lựa chọn đứng về phía các ngươi, giúp đỡ các ngươi phá trận, không cùng lão Tôn sư phụ làm bạn!"
Tôn Ngộ Không kiên định lựa chọn.
Sau đó hắn nói với Bồ Đề: “Sư phụ, người không cùng đường thì không đi cùng nhau được. Nếu bây giờ người chọn đứng về phía Diệp Thiên, đệ tử có thể cầu xin Diệp Thiên để sau khi hắn xưng đế tha tội chết cho người cũng không trừng phạt ngườu.
"Nếu như người tiếp tục đứng về phía Hồng Quân, vậy đệ tử chỉ có thể đối đầu với người thôi!"
Nghe Tôn Ngộ Không nói như vậy, Diệp Thiên, Thông Thiên, Côn Bằng rất vui mừng.
Bồ Đề sắc mặt lại trầm xuống.
Không nói hai lời, trực tiếp chỉ ra một ngón tay, một vệt sáng từ đầu ngón tay ông ta bắn ra biến thành một dây trói Tiên trói chặt Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không căn bản không kịp phản ứng, liền bị trói gô đi.
"Đi!"
Diệp Thiên cùng Côn Bằng đồng thời ra tay, Hoàng Thiên kiếm cùng Luyện Yêu Hồ đều hướng thẳng Chuẩn Đề mà đến.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên và Côn Bằng lão tổ đều xuất ra chuông Đông Hoàng, làm bùng lên năng lượng pháp trận tiến gần về phía Chuẩn Đề.
Pháp trận không được Chuẩn Đề và Thái Thượng duy trì, uy lực nhỏ đi rất nhiều, không gây ra bao nhiêu tổn hại với bọn họ.
Hai thứ làm cùng một lúc
Vù vù!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!