Lúc này, trong trận.
"Cách thời gian nửa nén hương đã rất gần, các người đã nghĩ kỹ chưa?" Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi.
Thông Thiên, Côn Bằng cũng không đưa ra câu trả lời.
Bởi vì hai người bọn họ căn bản không suy nghĩ có nên bó tay chịu trói, mà đang cân nhắc phá trận ra ngoài như thế nào.
Chỉ cần nghĩ ra biện pháp phá trận ra ngoài như thế nào, vậy thì sẽ có hi vọng, căn bản không cần cân nhắc vấn đề bó tay chịu trói, cho nên suy nghĩ phá trận như thế nào mới là quan trọng nhất!
Bởi vì hai người bọn họ vốn dĩ cũng không muốn bó tay chịu trói.
Đầu hàng là một chuyện vô cùng mất mặt, hai người bọn họ cũng không nguyện ý lựa chọn con đường đầu hàng này.
Lại qua một lát.
"Thời gian nửa nén hương đã kết thúc, hai người nên cho ta câu trả lời chắc chắn." Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm giọng nói, đồng thời đã bày sẵn động tác chuẩn bị tấn công.
Diệp Thiên khuyên nhủ: “Hai vị đạo hữu Thông Thiên, Côn Bằng, hi vọng phá trận xa vời, ta không hi vọng hai người cùng chết với ta. Có thể đi đến một bước này thì tôi ta thỏa mãn, cho dù chưa xuất sư đã chết, trong lòng có rất nhiều tiếc nuối, nhưng đã từng cố gắng vậy cũng đã đủ, có lẽ ý trời là như thế, lại có lẽ là do thời cơ chưa tới, hai người vẫn nên đầu hàng đi, dù sao chết tử tế không bằng vẫn còn sống."
Hắn vừa rồi cũng suy nghĩ cách phá trận, trong chốc lát cũng không thể nghiên cứu rõ phá trận như thế nào.
Hiện tại thời gian đã đến, Nguyên Thủy, Thái Thượng rất nhanh sẽ động thủ, một khi đánh nhau, bọn họ không thể phân tâm để nghiên cứu cách phá trận, hơn nữa cũng đánh không lại nhiều thánh nhân liên thủ ở đối diện như vậy, cho nên hắn không muốn hại Thông Thiên và Côn Bằng cùng hắn chết chung.
"Bọn ta đầu hàng còn ngươi chết thì Huyền Nữ biết làm sao bây giờ? Một khi đầu hàng. Chính ta cũng không thể để ý tới mình, càng không bảo vệ được Huyền Nữ, ngươi để bọn ta đầu hàng chính là đang hại Huyền Nữ ngươi biết không?"
Côn Bằng tức giận nói.
"Thế nhưng là..."
"Không nhưng nhị gì hết." Thông Thiên Giáo Chủ nói: "Muốn chết cùng chết, muốn sống thì cùng nhau sống, cho dù hai người bọn ta đầu hàng, cũng chưa chắc có thể sống, ta hiểu rõ Hồng Quân, cũng hiểu Nguyên Thủy, hiện tại hắn muốn bọn ta đầu hàng, lại nói đến êm tai như vậy. Nhưng một khi bọn ta đầu hàng, huynh lại bị giết, bọn ta sẽ rơi vào trong tay bọn họ, đến lúc tiếp nhận phán xét của Hồng Quân lão tổ, Nguyên Thủy tuyệt đối sẽ khiến cho ta đi vào chỗ chết!"
"Lần trước ở trận chiến Phong Thần, ta đã đầu hàng một lần, cũng bởi vì đầu hàng cho nên phải chịu mấy trăm vạn năm uất ức, lần này ta không muốn đầu hàng, cho dù chỉ còn một con đường chết, ta cũng muốn kiên định đến cùng!"
"Không sai!" Côn Bằng lão tổ nói: "Vì Huyền Nữ, ta lựa chọn con đường này, vậy phải kiên trì đến cùng, ta tuyệt đối không có khả năng đầu hàng!"
Khi thấy thái độ Thông Thiên và Côn Bằng kiên quyết.
Diệp Thiên ngoại trừ cảm động thì chính là cảm động.
Đến lúc này, hai người bọn họ vẫn còn nguyện ý đứng về phía hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu, vậy hắn lại có lý do gì để từ bỏ, lại có lý do gì để không tranh đấu đến hơi cuối cùng?
Lúc này, hắn không nói hai lời, trực tiếp dùng hành động để nói rõ hết thảy.
Chỉ thấy hắn bỗng nhiên thúc dục chuông Đông Hoàng, lao về phía Thái Thượng. Thân thể hắn nhoáng một cái, cầm kiếm phóng tới đệ tử của Hồng Quân.
Thái Thượng vô thức liền dùng Thiên Thư chặn lại, chấn động mở ra chuông Đông Hoàng.
Trong chốc lát chuông Đông Hoàng bị mở ra, Diệp Thiên lập tức vọt vào trong. Một kiếm hạ xuống liền chém một vị đệ tử của Hồng Quân thành hai khúc, một tay khác bắt lại thần hồn của hắn ta.
"Cứu ta! Nhanh cứu ta!"
Nguyên Thủy lấy lại tinh thần đang muốn tấn công Diệp Thiên thì Thông Thiên và Côn Bằng nhào tới.
Rầm rầm rầm!
Đại chiến lần nữa bộc phát.
Mà Diệp Thiên thừa dịp hỗn loạn lại chém ngang một vị đệ tử của Hồng Quân lão tổ, lần nữa bắt lấy thần hồn của hắn ta.
Cũng ngay tại lúc này, sau khi Thái Thượng Lão Quân dùng Thiên Thư chấn động đến Thông Thiên Giáo Chủ, lập tức dùng Thiên Thư đánh về phía Diệp Thiên, phá vỡ phòng ngự của Địa Thư, hất Diệp Thiên bay ra ngoài, sau đó lại thêm một đòn phóng tới hướng Diệp Thiên.
Ngay khi đòn tấn công này của Thiên Thư sắp đánh vào Diệp Thiên, Đóa Đóa và Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện, ngăn ở trước mặt Diệp Thiên, kim quang đánh vào phía trên hào quang trong nháy mắt liền bị tiêu tán.
Diệp Thiên dừng bước, thấy Đóa Đóa tiến đến, lập tức nhướng mày: "Đóa Đóa, sao con lại tới đây?"
Đóa Đóa chạy tới, dùng hào quang bảo vệ Diệp Thiên, nói: "Đóa Đóa đến hiệp trợ phụ hoàng phá trận, đại thánh nói phụ hoàng không có thời gian để suy nghĩ phá trận như thế nào, Đóa Đóa có hào quang hộ thể, phụ hoàng và Côn Bằng thúc thúc, Thông Thiên thúc thúc, liền có thời gian suy nghĩ phá trận."
Diệp Thiên nghe vậy hai mắt tỏa sáng.
Đúng vậy!
Trốn ở bên trong hào quang của Đóa Đóa sẽ không phải chịu sự tấn công từ pháp lực, chẳng phải có thể suy nghĩ phá trận cho tốt sao?
Nghĩ đến điều này, Diệp Thiên thu hồi chuông Đông Hoàng, ném hai đệ tử của Hồng Quân vào bên trong chuông Đông Hoàng để dung luyện, sau đó hô: "Hai vị đạo hữu Thông Thiên, Côn Bằng, mau rút lui trở về!"
Nghe vậy, Thông Thiên Giáo Chủ và Côn Bằng lão tổ cũng không quấn chặt lấy bọn họ, vừa đánh vừa rút lui, rất nhanh liền lui tiến vào trong hào quang.
"Ha ha!"
Thông Thiên Giáo Chủ cười to: "Cuối cùng có thể nghỉ chân một chút."
Côn Bằng lão tổ thì lo lắng nói: "Huyền Nữ, sao con lại chạy đến trong này, vô cùng nguy hiểm."
Nói xong ông ta lại trách cứ lên Tôn Ngộ Không: "Cái đầu khỉ nhà ngươi. Tại sao lại mang Huyền Nữ vào đây, không biết bên trong nguy hiểm thế nào sao? Lỡ như không có cách nào phá trận, đến khi Hồng Quân tới đây, Huyền Nữ sẽ cùng chúng ta gặp nạn ngươi biết không?"
Tôn Ngộ Không vò đầu không nói gì.
Đóa Đóa liền nói: "Côn Bằng thúc thúc, là con để đại thánh mang con đến đây, người cũng đừng trách đại thánh. Có hào quang hộ thể của con, sự tấn công của bọn họ không thể tiến vào, Côn Bằng thúc thúc có thể cùng phụ hoàng con còn có Thông Thiên thúc thúc cùng nhau nghiên cứu phá trận."
Nghe thấy lời này, Côn Bằng và Thông Thiên liếc nhau.
Đúng rồi!
Lúc này còn không nghiên cứu phá trận thì chờ đến khi nào?
Kết quả là ba người bọn họ cùng suy nghĩ phá trận.
Mà sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn ngưng trọng tới cực điểm.
Vốn dĩ muốn thuyết phục Thông Thiên và Côn Bằng đầu hàng, sau đó tiêu diệt Thái Nhất, nhưng không ngờ đến cho bọn họ thời gian mà chính mình lại thư giãn, dẫn đến bị Thái Nhất đánh lén, tổn thất hai vị đệ tử của Hồng Quân lão tổ, có thể nói là thiệt thòi lớn!
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Mấy người Diệp Thiên trải qua nghiên cứu cùng thương thảo, đã biết nên phá trận như thế nào.
Kết quả là ba người bọn họ dưới sự bảo vệ của hào quang Đóa Đóa, đi đến dưới chỗ mười lăm tảng đá hình nón xếp thành một vòng tròn.
Thông qua nghiên cứu toàn bộ pháp trận, phát hiện mười lăm tảng đá lớn này chính là mấu chốt của pháp trận. Pháp trận sở dĩ kinh khủng như vậy nguồn gốc chính là từ mười lăm tảng đá lớn này, tương đương với người đại náo, một chút tin tức đều được chứa đựng ở bên trong mười lăm tảng đá lớn này.
Chỉ cần hủy đi mười lăm tảng đá lớn này, đại trận liền có thể phá vỡ!
Chính bởi vì mười lăm tảng đá lớn này là trung tâm của pháp trận, cho nên dù bọn họ đánh kịch liệt cỡ nào, cũng không thể đánh vỡ mười lăm tảng đá lớn này.
"Không tốt, bọn họ hình như biết làm thế nào để phá trận!"
Khi thấy mấy người Diệp Thiên đi đến dưới một tảng đá hình nón ngửa đầu quan sát, Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức biến sắc.
Lúc này, mười ba thánh nhân vây ở chung quanh mấy người Diệp Thiên, muốn ngăn cản mấy người Diệp Thiên phá trận.
Lúc này, Diệp Thiên đưa Địa Thư cho Côn Bằng lão tổ, nói: "Hai vị đạo hữu ra ngoài dẫn dụ Nguyên Thủy, Thái Thượng ra. Chuyện phá trận này giao cho tôi đi."
"Được thôi!"
Thông Thiên Giáo Chủ và Côn Bằng lão tổ lập tức rời khỏi hào quang, tách ra bắt đầu tấn công về phía Nguyên Thủy, Thái Thượng.
Diệp Thiên thừa cơ vươn tay ra khỏi hào quang, chộp vào bên trên một tảng đá hình mũi nón, dùng sức vặn một cái.
Răng rắc!
Mũi nón bị vặn động.
"Mau ngăn cản hắn!"
Nguyên Thủy, Thái Thượng hét lên, đồng thời Thái Thượng còn dùng Thiên Thư phóng thích đòn tấn công đến phía tay của Diệp Thiên, Diệp Thiên lập tức rút tay về bên trong hào quang, một đòn của Thông Thiên đánh vào trên người của Thái Thượng, chấn động đến Thái Thượng, Diệp Thiên lần nữa đưa tay chụp vào mũi nón, Thiên Hà nhào tới, gắt gao tóm lấy tay của Diệp Thiên.
"Đóa Đóa, lùi lại."
Diệp Thiên hét một tiếng.
Đóa Đóa lập tức lui sang một bên, toàn thân Diệp Thiên ra hào quang, dọa đến Thiên Hà lập tức thối lui, sợ bị Diệp Thiên oanh sát.
Rất nhanh, Diệp Thiên tựa như vặn nắp bình mà vặn mũi nhọn kế tiếp, hắn lấy từ trên đỉnh ra một lá cờ xanh với những chữ rune dày đặc, đốt nó bằng lửa và đấm vào khối đá khổng lồ hình nón, biến tảng đá vốn dĩ cứng rắn vô cùng trong nháy mắt đánh nổ thành mảnh vỡ.
"Ha ha!"
Diệp Thiên vui mừng khôn xiết.
Không khó để tưởng tượng, suy đoán của bọn họ không sai, cơ quan pháp trận được giấu giếm ở dưới tảng đá hình nón này!
Kết quả là Diệp Thiên liền dùng biện pháp giống vậy, phá nát từng tảng từng tảng.
Đương nhiên cũng không nhẹ nhàng như vậy, thỉnh thoảng bị nhận đòn tấn công từ Thiên Thư của Thái Thượng, tay của Diệp Thiên đều bị đánh nứt mấy lần.
Chỉ là dưới sự phối hợp cùng nỗ lực của mọi người, cuối cùng toàn bộ mười lăm tảng đá đều bị tổn hại.
Ầm ầm!
Sau khi tảng đá tổn hại, bên trong pháp trận phát ra tiếng oanh động đinh tai nhức óc, toàn bộ không gian đều đang kịch liệt chấn động, nham thạch xung phun trào như núi sụp đất toác, Nguyên Thủy, Thái Thượng trong không gian đều đứng không vững, theo sự chấn động của pháp trận mà đung đưa không ngừng.
"Hỏng rồi hỏng rồi! Pháp trận bị phá, lần này hỏng thật rồi, cũng không biết Hồng Quân lão tổ đã xuất quan chưa, nếu như tế đàn bị Thái Nhất mở ra, thì khi Hồng Quân lão tổ đến đây chính là nhặt xác cho chúng ta."
Thiên Hà lão tổ sợ hãi vô cùng bởi vì bọn họ cũng không biết Hồng Quân có xuất quan hay không. Nếu như trước khi xuất quan xuất quan mà tế đàn bị mở ra thì ông ta không dám tưởng tượng sẽ gặp phải dạng hậu quả gì.
Lúc này ở bên ngoài.
"Ôi trời ơi! Mọi người nhìn xem! Thật là khủng khiếp!" Hoàng Thiên Quân sôi trào.
Chỉ thấy sương mù bên kia bao phủ biển cả, chung quanh vọt lên từng đợt sóng thần, những con sóng lớn lao lên bầu trời vài triệu mét, mà sương mù kia vốn dĩ đang ở trạng thái đứng im, đột nhiên tuôn ra dữ dội, trong sương mù có sấm sét vang dội. Rung động đến khiến người sợ hãi!
"Là phá vỡ rồi sao?"
Diệp Chiến kích động.
"Ha ha!"
Thân Công Báo cười to: "Nhất định là phá vỡ rồi! Nhất định là vậy! Trời sắp đến rồi, cuối cùng Bệ hạ cũng đã phá đội hình trước khi trời quang mây tạnh. Quân ta không cần phải giải tán, chúng ta lại có hy vọng rồi, hahaha!!"
Nghe lời này của Thân Công Báo.
"A A A..."
Toàn thể tướng sĩ vì vậy mà nhảy cẫng hoan hô.
Nương theo tiếng oanh động tiếp tục trong thời gian một nén nhang, sương mù tràn ngập bên trên núi Tu Di hoàn toàn biến mất. Sóng biển cuồn cuộn cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Chỉ thấy trên không núi Tu Di, thình lình đứng hai nhóm người.
Một bên là mấy người Nguyên Thủy, Thái Thượng, một bên là mấy người Diệp Thiên.
"Đại quân có mặt, oanh mở núi Tu Di!"
Diệp Thiên ra lệnh một tiếng.
Rầm rầm rầm!
Đại quân bắt đầu khai hỏa, tấn công núi Tu Di, Dưới hỏa lực kinh hoàng của năm nghìn tỷ quân, núi Tu Di bị chấn động đến sụp đổ, bởi vì hỏa lực quá mạnh, Nguyên Thủy, Thái Thượng muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.
Trên thực tế là không dám đi ngăn cản.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!