Thời gian trôi qua từng ngày.
Rất nhanh, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày giao hẹn giữa Hồng Quân và Thái Nhất.
Lúc này, Nam Chiêm Bộ Châu, trong điện hoàng thiên.
“Khởi bẩm bệ hạ, sau mười một tháng trưng binh, số lượng đại quân của chúng ta đã tăng thêm đến một triệu tỷ người, số lượng đại quân có thể khai thác và sử dụng trong toàn bộ Thiên Giới đã chẳng còn bao nhiêu, nếu tiếp tục trưng binh, chỉ e rằng cũng không thể thêm được bao nhiêu.”
“Thế nhưng về phía Thiên Đình vẫn không có động tĩnh gì cả, chỉ là bọn họ vừa mới thiết lập ba cổng Sát Thiên đại trận ở ba cửa truyền tin phía đông phía tây và phía bắc vào nhị trọng thiên, để ngăn chặn chúng ta tiến vào nhị trọng thiên. Ngoại trừ chuyện này, bọn họ không có động tĩnh nào khác.”
“Cho nên thần cũng không biết bọn họ trốn trong Thiên Đình để làm gì, liệu có mục đích xấu xa mờ ám nào nữa hay không.”
“Nhưng thần đề nghị rằng chúng ta có thể xuất binh. Chia đội quân một nghìn tỷ làm hai đường, ngăn chặn cửa truyền tin giữa Tây Ngưu Hạ Châu và Bắc Câu Lô Châu, bệ hạ và Trấn Nguyên đại tiên, Thông Thiên giáo chủ, Côn Bằng Lão Tổ đi tới Sát Tiên đại trận ở Đông Thắng Thần Châu để tiến hành phá trận, chờ đến ngày đại trận bị phá hủy, liền xông lên Thiên Đình, một mẻ hốt gọn đám người thuộc hạ và Hồng Quân bọn họ.”
Giọng của Thân Công Báo vang vọng khắp đại điện.
Trấn Nguyên Tử nói: “Phương pháp này của ngươi là một phương pháp tốt khi Hồng Quân không có viện trợ từ bên ngoài.”
“Tuy nhiên, hiện tại Hồng Quân có viện trợ, hơn nữa thực lực của viện trợ bên ngoài đó còn khá là mạnh, cho nên không thể áp dụng được phương pháp này, nếu không một nghìn tỷ đại quân của chúng ta đều sẽ bị ăn tươi nuốt sống cả.”
“Cái gì?”
Nghe được lời của Trấn Nguyên Tử nói, tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Trấn Nguyên đại tiên, Hồng Quân đã mời được viện trợ nào mà có thể ăn tươi nuốt sống cả một nghìn tỷ đại quân?”
Atula kinh hãi hỏi.
Trấn Nguyên Tử nói: “Chuyện tới nước này, ta cũng không có gì để che giấu nữa.”
“Hồng Quân đã đến Tây Vực và kêu gọi rất nhiều người giúp đỡ từ phía Tây Vực, nếu những người trợ giúp này đồng ý hợp tác với Hồng Quân, đó sẽ là một tai họa lớn đối với chúng ta, cho nên chúng ta không thể tùy tiện hành động.”
“Tây Vực?”
Diệp Thiên khẽ cau mày hỏi: “Chính là quê hương của Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, thế giới phía tây của Thiên Giới bên kia đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trấn Nguyên Tử gật gật đầu.
Côn Bằng nghi hoặc nói: “Thế giới phía bên kia là một vùng đất san phẳng, khi đại chiến thần và ma kết thúc, bên phía bọn họ chỉ có một thánh nhân tên là Sát Bà Da gì đó, mà Thiên Giới có tới hàng chục vị thánh nhân.”
“Sau khi Thiên Đạo pháp tắc được thành lập, liền cô lập với thế giới bên phía đó hơn ba nghìn vạn năm, theo lý mà nói, thế giới phía bên đó phát triển đến nay có hơn chục vị thánh nhân trông cũng khá lắm rồi, hơn nữa thực lực của những thánh nhân này, tuyệt đối không bao giờ có thể vượt qua được cảnh giới thất trọng, cho dù tất cả những vị thánh này đều đi giúp Hồng Quân, bọn họ cũng không thể nào đối kháng với hàng nghìn tỷ đại quân của chúng ta, vậy làm sao bọn họ có thể ăn tươi nuốt sống hàng nghìn tỷ đại quân của chúng ta đây?”
“Đúng vậy, Trấn Nguyên đạo huynh.” Thông Thiên giáo chủ nói: “Cho dù vùng đất san phẳng phía bên đó có trải qua mấy nghìn mấy vạn năm, một người của Thông Thiên chúng ta giết đến đó, chỉ sợ cũng đủ để tiêu diệt huyết mạch của bọn họ, bọn họ sẽ dùng cái gì để giúp Hồng Quân đánh bại chúng ta?”
Nhưng hễ là những người có hiểu biết về Tây Vực đều đặc biệt nghi hoặc.
Tây Vực so với Thiên Giới thật sự quá rác rưởi.
Ít nhất trước khi Thiên Đạo pháp tắc thành lập, Tây Vực rất rác rưởi, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn đều không thích trở về quê hương, người Thiên Đình bọn họ càng không thích đi tới nơi đó, bọn họ căn bản không tin rằng người ở nơi đó có thể giúp Hồng Quân đánh bại bọn họ.
Trấn Nguyên Tử lấy địa thư ra và cho bọn họ xem cảnh Thái Thượng Lão Quân bị Diệt Thiên Đạn đánh trúng.
“Đây là một quả bom hạt nhân lớn?”
Sau khi Đóa Đóa nhìn thấy cảnh tượng này, liền kinh hãi nói.
Trấn Nguyên Tử nói: “Đây là Diệt Thiên Đạn, mười viên đạn có thể nổ tung một Bộ Châu, mà bọn họ có ba trăm viên đạn, một viên đạn có thể đả thương thánh nhân vừa đạt tới cảnh giới thất trọng, còn có thể nổ phá đạo thể của thánh nhân ở cảnh giới lục trọng.”
“Hơn nữa bọn họ còn có mười nghìn tỷ đại quân, mỗi người nắm giữ một cây Phá Kim Thương, một viên đạn có thể đả thương một vị Thái Ất Kim Tiên, nếu như mười nghìn tỷ hỏa lực được cùng lúc phát ra có thể tấn công một đại quân có bảy hoặc tám nghìn tỷ người, phối hợp thêm Diệt Thiên Đạn sẽ gây ra mối đe dọa lớn hơn cho đại quân của chúng ta.”
“Cho nên chúng ta không thể phân chia lực lượng binh lực, bằng không bọn họ sẽ cùng nhau xuất hiện tiêu diệt năm nghìn tỷ đại quân và thêm năm nghìn tỷ đại quân khác của chúng ta nữa. Cho dù chúng ta có phá được trận, chung quy cũng sẽ thất bại.”
“Cho nên chúng ta tạm thời không thể tấn công vào lúc này, chờ thời cơ thích hợp để tấn công cũng không muộn.”
Mọi người nghe xong, liền dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.
Quả thực không thể tin được, một vùng đất san phẳng của Tây Vực trước kia, bây giờ lại phát triển kinh khủng như vậy, thật sự là làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Vậy thì tại sao ngươi không nói sớm hơn, chúng ta có thể xông vào giết trận sớm hơn và tấn công Tam Thập Lục Trọng Thiên trước khi bọn họ tới, không phải sẽ vẹn toàn hơn sao?”
Thông Thiên giáo chủ oán trách nói.
Trấn Nguyên Tử cười cười: “Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn là người phía bên kia, chúng ta không thể thay đổi được quyết định của bọn họ khi giúp đỡ Hồng Quân, bất luận khi nào chúng ta tiến vào giết trận, bọn họ đều sẽ giúp Hồng Quân đối kháng với chúng ta, đây là một mối đe dọa trí mạng đối với chúng ta.”
“Cho nên ta đang chờ cơ hội, một khi thời cơ thích hợp chúng ta liền có thể tấn công bọn họ.”
“Cơ hội nào?”
Diệp Thiên và tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi.
Trấn Nguyên Tử nói: “Các ngươi còn nhớ ma tôn không?”
“Thủ lĩnh ma quân vào thời kỳ đại chiến của thần và ma?”
Đám người Diệp Thiên và Côn Bằng hỏi.
Trấn Nguyên Tử gật gật đầu, nói: “Hắn vẫn chưa chết. Lúc đó, một tia linh hồn còn sót lại của hắn trốn vào trong mạch đất và chạy đến Tây Vực. Hắn đã tu luyện ở Tây Vực hơn ba mươi triệu năm rồi, hiện tại thực lực của hắn đã đạt tới đại đạo cảnh giới cửu trọng. Ba triệu năm về trước, hắn bị sư tôn phong ấn tại Tây Vực, hiện tại Hồng Quân đang phá giải phong ấn để thả ma tôn ra ngoài.”
“Nhưng phong ấn do sư tôn tạo ra cực kỳ khó phá giải, cho nên nay Hồng Quân còn chưa phá giải được phong ấn.”
“Nhưng sớm thôi, đợi đến khi ông ta sắp phá giải phong ấn sẽ là lúc chúng ta xuất quân.”
Nghe đến đây, mọi người đều tỏ ra kinh hãi.
Diệp Thiên lo lắng nói: “Tại sao không thấy ngươi nói về chuyện này khi cuộc đại chiến giữa thần và ma kết thúc. Nếu như ngươi nói sớm hơn, trẫm sẽ hoàn toàn diệt trừ tên ma đầu đó, cũng sẽ không để lại mối tai họa này.”
Trấn Nguyên Tử cười khổ: “Sư huynh, huynh cũng đừng trách ta, quả thật là địa thư có thể đọc được chuyện của năm trăm năm giữa hiện tại và tương lai, nhưng không phải tất cả những chuyện năm trăm năm của chư thiên vạn giới ta đều biết hết cả.”
“Những chuyện năm trăm năm đó ta phải muốn nhìn nó mới có thể nhìn thấy được. Ví dụ, khi ta nhìn huynh, ta mới có thể nhìn thấy những chuyện năm trăm năm giữa hiện tại và tương lai của huynh, nhưng thiên hạ có nhiều người như vậy, ta không thể nào nhìn hết được những chuyện năm trăm năm của từng người một được?”
“Lúc đó ta không nhìn ma tôn, nên đương nhiên ta sẽ không biết được rằng hắn vẫn chưa chết. Nó cũng giống như máy tính ở nhân gian của các người, các người muốn tra thứ gì đó phải tra mới biết được kết quả. Nếu không đi tra nó thì cho dù các người có máy tính cũng không thể biết được, đạo lý giống như nhau, địa thư cũng là như vậy.”
Diệp Thiên gật gật đầu.
Nếu nói như vậy, quả thật không thể trách Trấn Nguyên Tử được.
Nhưng hắn lại nghi hoặc nói: “Nếu đợi đến khi thả được ma đầu ra ngoài, chúng ta mới xuất binh không phải sẽ càng bất lợi sao? Chúng ta nên xuất binh trước khi bọn họ thả ma đầu ra ngoài càng sớm càng tốt mới đúng chứ.”
“Đúng vậy.”
Tất cả mọi người đều đồng ý với cách nói của Diệp Thiên.
“Không phải vậy.”
Trấn Nguyên Tử xua tay: “Bây giờ chúng ta xuất binh, bọn họ sẽ đi thông báo với Hồng Quân, dưới tình trạng không thể nắm chắc được mình có thể thả được ma tôn, Hồng Quân sẽ trở về hỗ trợ và chiến đấu cùng bọn họ, điều này sẽ rất bất lợi cho chúng ta.”
“Đợi đến khi Hồng Quân sắp phá được phong ấn, chúng ta mới xuất binh, bọn họ đi thông báo với Hồng Quân, mà với tính cách của Hồng Quân tuyệt đối sẽ không từ bỏ bước cuối cùng này, ông ta sẽ bảo bọn họ cầm cự trước, bởi vì Hồng Quân cho rằng, chỉ cần thả được ma tôn ra ngoài, cho dù đại quân của Tây Vực bị đánh bại, nhưng có sự trợ giúp của ma tôn vẫn có thể thắng được huynh, cho nên ông ta sẽ không đi trợ giúp bọn họ, vậy chúng ta liền có thể tiêu diệt đại quân của Tây Vực trước, sau đó đối phó Hồng Quân và ma tôn.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!