Quả thật câu hỏi của Diệp Chiến đã khiến cho Diệp Thiên cảm thấy khó xử.
Văn Tuyết Tâm và Diệp Chiến không phải là người ở Địa Giới, nếu hắn và Đóa Đóa đảo ngược thời không chuyển luân trở về, vậy hắn phải xa cách Văn Tuyết Tâm và Diệp Chiến, từ nay về sau thiên địa hai bên xa cách nhau.
Luật pháp của Thiên Đình có quy định rằng những người ở Thiên Giới là không thể tự tiện đi vào Địa Giới.
Mà cái luật này cũng là do chính bản thân hắn quy định.
Bởi vì nếu mọi người có thể tự tiện đi vào Địa Giới, các ngôi sao trong Địa Giới lại quá nhỏ, chỉ tùy tiện xuất hiện một Kim Tiên là đã có thể tùy ý hủy diệt một ngôi sao rồi.
Năm đó chính là bởi vì không có cái quy luật này, thần ma ở Thiên Giới mới dám tự tiện đi vào Địa Giới, hủy diệt biết bao nhiêu ngôi sao lớn trên Địa Giới này, tâm tình không vui họ liền ra tay tiêu hủy một vài ngôi sao. Thiên Giới có nhiều cao thủ đến như vậy, nếu người nào không vui cũng ra tay tiêu hủy một vài ngôi sao, thì ngôi sao ở Địa Giới không phải đều bị hủy diệt hết rồi sao?
Nguyên nhân chính là như thế, hắn mới thiết lập luật rằng người ở Thiên Giới không được phép tự ý đi vào Địa Giới, hơn nữa quy luật này vẫn được duy trì cho đến ngày nay. Trải qua nhiều thế hệ, những người cai quản tam giới của thiên địa đều sẽ nghiêm cấm những người ở Thiên Giới không được phép tự ý đi vào Địa Giới.
Trên thực tế, nắm quyền cai quản tam giới, nơi hắn cai quản chẳng qua chỉ là Thiên Giới và Minh Giới mà thôi, Địa Giới căn bản không chịu sự quản lý của Thiên Giới, nơi đó quá phân tán, vũ trụ bao la đầy sao, khắp nơi đều là biển sao. So với Thiên Giới không biết phải lớn hơn biết bao nhiêu lần, cho dù có thật sự muốn cai quản, cũng căn bản không thể quản hết được.
Nếu hợp nhất tất cả các ngôi sao của Địa Giới lại với nhau, nó sẽ lớn bằng Thiên Giới, tuy nhiên năm đó Địa Giới đã bị cơ thể ngã rơi của Bàn Cổ chấn vỡ, hóa thành các ngôi sao nhỏ, nằm rải rác ở nhiều nơi khác nhau trong vũ trụ.
Khiến cho dân số ở Địa Giới không tập trung, đất đai cũng không tập trung, cho nên không có cách nào cai quản, chỉ có thể sử dụng Thiên Đạo Pháp Tắc để trói buộc.
Bởi vậy Địa Giới, ngoài mây mưa giông bão đều do Lôi Bộ cai quản, thời tiết có suôn sẻ thuận lợi hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của Lôi Bộ, ngoại trừ điều đó ra, Thiên Giới căn bản không quản bất cứ thứ gì của Địa Giới cả.
Không giống như Minh Giới, hễ có chuyện gì liền đi tấu trình với Thiên Giới.
Bởi vì Minh Giới cũng là một tổng thể, chỉ định một hoàng đế cho Minh Giới và thay Thiên Giới quản lý Minh Giới là được.
Địa Giới được phân tán thế này, cần phải sắc phong bao nhiêu người đi cai quản đây?
Đây là một vấn đề mà các thượng đế của các triều đại trước đây đều không thể giải quyết được, cho nên đã bỏ mặt Địa Giới và để cho nơi đó tự phát triển.
Vì vậy, nếu Diệp Thiên cùng Đóa Đóa trở về Địa Giới, vậy thì hắn sẽ không thể nhìn thấy Văn Tuyết Tâm và Diệp Chiến nữa.
Mà Văn Tuyết Tâm và Diệp Chiến, cũng không thể đi tới Địa Giới gặp bọn họ.
Đương nhiên, cũng có cách để tới Địa Giới.
Đó chính là phế bỏ căn cơ tu vi.
Nếu tu vi không đủ để nguy hại Địa Giới, họ vẫn là có thể đi tới Địa Giới.
“Diệp Chiến, nếu như phụ hoàng và chị gái của con trở về Địa Giới, phụ hoàng cần phải có người tiếp quản giang sơn mà mình gây dựng nên, đúng không nào?”
“Phụ hoàng dự định để cho con tiếp quản giang sơn của phụ hoàng, phụ hoàng sẽ để cho con làm thượng đế, nắm quyền cai quản tam giới, đến lúc đó con ở lại Thiên Giới làm thượng đế, còn mẫu hậu của con sẽ phụ tá bên cạnh con, con thấy thế nào?”
Diệp Thiên nhìn Diệp Chiến hỏi.
“Nhi thần không muốn.”
Diệp Chiến lắc đầu: “Nhi thần muốn ở cùng với mẫu hậu, phụ hoàng và chị gái, mọi người đi tới đâu, nhi thần cũng sẽ theo tới đó. Nhi thần và mẫu hậu không muốn lẻ loi ở lại Thiên Giới, đến lúc đó phụ hoàng dẫn theo nhi thần và mẫu hậu cùng đi tới Địa Giới được không?”
Diệp Thiên sờ đầu cậu ta, mỉm cười nói: “Đứa bé ngốc, đàn ông phải giống như hổ báo vậy, khi con có được nanh vuốt sắc bén, thì con sẽ phải rời khỏi bố mẹ, tự lập một vùng đất làm vua.”
“Con là con trai của trẫm, hơn nữa con còn là một trong những người con có tiền đồ nhất của phụ hoàng, cho nên con không nên sống cuộc đời trong vòng tay của bố mẹ, mà con phải giống như phụ hoàng làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tạo dựng một thế giới thịnh vượng do chính con làm nên, lập nên một thế giới huy hoàng của mình và còn gây dựng một gia đình thuộc về con nữa.”
“Cũng giống như phụ hoàng, phụ hoàng cũng không phải lớn lên dưới sự che chở của bố mẹ, mà phụ hoàng vẫn luôn lấy mình làm trung tâm và không bị bất cứ ai kiểm soát sao?”
“Cho nên, con hãy hứa với phụ hoàng rằng con sẽ tiếp quản giang sơn của phụ hoàng, cai trị tam giới và làm thiên hạ chí tôn, con không thể trốn trong vòng tay của phụ hoàng mãi được, con không còn là một đứa trẻ nữa, Diệp Chiến, con hiểu không?”
“Hu hu hu.”
Diệp Chiến quỳ trên mặt đất, bật khóc nức nở.
“Nhi thần không nỡ rời xa phụ hoàng và chị gái, nhi thần muốn luôn ở bên cạnh mọi người.”
Diệp Thiên quát mắng nói: “Trẫm đã nói rồi, con phải đỉnh thiên lập địa, hiện tại bộ dạng của con, chính là bộ dạng của một người đàn ông đỉnh thiên lập địa nên có hay sao?”
“Con mau lau khô nước mắt đứng lên cho trẫm.”
Diệp Chiến bị dọa cho sợ hãi, liền lập tức lau nước mắt đứng lên.
“Phụ hoàng, vì Diệp Chiến không nỡ rời xa người, phụ hoàng đừng hung dữ với Diệp Chiến như vậy.”
Đóa Đóa nói xong, một bên lau nước mắt cho Diệp Chiến, một bên an ủi cậu ta.
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, kéo theo bóng lưng cô độc nhìn về phía thời không chuyển luân hết một vòng, hắn lại kéo theo bóng lưng cô độc đi về phía Tam Thập Lục Trọng Thiên.
Vương giả đều là người cô độc.
Cũng giống như hắn vậy, kết cấu từ tinh khí của Đông Phương Thanh Mộc.
Từ nhỏ hắn đã không có bố mẹ, anh em, chỉ có một thân một mình, lang thang phiêu bạt tại thế giới hỗn độn rộng lớn này. Sau khi trải qua muôn vàn nguy hiểm, cũng từng trải qua vạn kiếp nhất sinh, sau đó hắn được Nguyên Linh Sáng Lập chọn trúng và trở thành đệ tử của người, hắn mới có được mái ấm gia đình.
Nguyên Linh Sáng Lập hóa thân thành đại đạo, khi sư môn giải tán, các sư huynh đệ có ý chí của riêng mình, rồi đường ai nấy đi.
Hắn lại trở nên đơn độc một mình, một lần nữa đi lang thang phiêu bạt trong thế giới hỗn độn này.
Lần này, hắn dựa vào bản lĩnh của mình, kết giao được không ít bằng hữu và tìm thấy được người bạn đời, hơn nữa hắn còn có con của mình, sau khi khai thiên lập địa, hắn lại tiếp tục phấn đấu để hoàn thành lý tưởng cao cả của mình, cuối cùng đã thành lập nên chế độ chính quyền đầu tiên của Thiên Giới.
Chỉ đáng tiếc là người bạn đời của hắn đã không còn nữa.
Cho dù hắn có đứng trên đỉnh cao nhất của chư thiên vạn giới, cúi đầu ngắm nhìn thiên hạ chúng sinh.
Liệu hắn có vui chăng?
Hắn không hề cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì người hắn yêu nhất đã không còn nữa, cho dù hắn có sở hữu cả thế giới, hắn cũng không thể cảm thấy vui vẻ được.
Chính vì hắn đã từng trải qua những ngày tháng dài cô đơn ấy, hắn biết rằng tưởng niệm một người, không phải sở hữu cả thiên hạ là có thể thay thế được.
Tại kiếp trước, hắn không thể bù đắp nỗi tiếc nuối khi mất đi người mình yêu nhất.
Mà kiếp này, hắn đã có được rồi.
Chỉ cần hắn đảo ngược thời không trở về, hắn sẽ có thể tiếp tục ở bên cạnh Tần Liên Tâm.
Trong mắt của Diệp Thiên, cô là người sinh ra Đóa Đóa, cô là người hắn yêu nhất. Ở trong mắt của Thái Nhất, cô là người sinh ra Huyền Nữ, chính là Huyền Cơ.
Cho nên, bất luận là Diệp Thiên hay Thái Nhất, họ đều hy vọng đảo ngược thời không trở về ở lại bên cạnh Tần Liên Tâm, còn về phần thiên hạ này, hắn cũng không cần nữa. Hắn đã từng sở hữu rồi, cũng không còn hoài ước nữa, cứ giao lại cho con trai là được.
Về phần Diệp Chiến, cậu ta cần phải chịu đựng sự cô đơn.
Ba ngày sau.
Sau quá trình tu dưỡng, sức khỏe của Diệp Thiên đã khôi phục rất nhiều, tu vi của hắn đã có thể hiển phát huy được tới cảnh giới thất trọng.
Còn Tử Tiêu Cung cũng đã được sửa đổi trở lại thành Hoàng Thiên Cung năm đó.
Vì vậy, Diệp Thiên cũng nên bắt đầu cứu sống Văn Tuyết Tâm và để cô ấy cùng xưng bá thế giới với hắn.
Bởi vậy Diệp Thiên đi đến đài phục sinh.
Hắn cung kính lạy Hỗn Nguyên Lão Tổ ba cái, rồi sau đó nhắm mắt định thần, đặt thần niệm vào gương đá trong tay bức tượng của Hỗn Nguyên Lão Tổ, sau đó tập trung thần niệm, hét lớn một tiếng:
“Mở.”
Khi thần niệm của hắn bắt đầu tụ lại, chiếc gương đá như một cánh cửa trượt tự động mở ra, một chiếc gương đồng khổng lồ, bóng loáng và trong suốt xuất hiện trên tay bức tượng.
Gương đồng này chỉ chiếu một người, bất luận người nào đứng trước mặt gương đồng cũng sẽ không hiện ra.
Nó sẽ chỉ hiện người đã mở gương đồng và người trong tâm trí người đó muốn cứu sống lại.
Mà người Diệp Thiên muốn cứu sống lại, chính là Văn Tuyết Tâm, dưới sự tập trung thần niệm của hắn, bóng dáng của Văn Tuyết Tâm xuất hiện trong gương đồng.
Cô hiền thục dịu dàng, đoan trang tao nhã, thân mặc váy trắng nhẹ nhàng nhảy múa trong gương.
“Mẹ, mẹ ơi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!