Thông Thiên giáo chủ vừa thốt lên xong, Sát Bà Da, Lục Áp và Nữ Oa liền rút lui bỏ chạy.
“Muốn chạy, nhưng không dễ dàng như vậy.”
Thông Thiên thôi động Hỗn Nguyên Kim Đấu hướng về hướng bọn họ đang chạy trốn và phóng thả lực hút.
Bởi vì tu vi của ông ta cao hơn Nữ Oa và Lục Áp, dưới tác động của lực hút, Nữ Oa và Lục Áp bị ảnh hưởng, hành động trở nên chậm chạp. Thực lực của Sát Bà Da cao hơn một chút, không chênh lệch bao nhiêu so với Thông Thiên, nên sử dụng Phật Pháp đánh văng lực hút đang bao phủ tới, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
“Thái Nhất đạo huynh, đừng để tên tóc xoăn này chạy mất.”
Thông Thiên hiếu chiến, tính tình lại cực kỳ căm hận kẻ ác, mặc dù đối xử rất tốt với đệ tử và những người trung thành với ông ta, nhưng lại rất tàn nhẫn với kẻ thù, về cơ bản nếu có kẻ thù rơi vào tay ông ta thì nhất định phải giết chết cho bằng được.
“Thông Thiên đạo hữu yên tâm, hắn không thể trốn thoát được đâu.”
Diệp Thiên nói xong, liền ném Chuông Đông Hoàng ra ngoài.
Sát Bà Da mải miết lo chạy, khi quay đầu nhìn lại, không thấy có người đuổi theo nữa, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mặc kệ Nữ Oa và Lục Áp đi, mình tự tìm nơi ẩn nấp an toàn rồi mới tính sau, đợi bọn họ tiêu diệt được Nữ Oa và Lục Áp mới tìm tới ta, thì đã không biết ta trốn ở đâu rồi.”
Ông ta đang đắc ý.
Thì bất thình lình.
Sắc trời trở nên mờ mịt.
“Tình hình gì vậy?”
Sắc mặt của Sát Bà Da lập tức thay đổi, Không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một chiếc chuông vàng khổng lồ đang dừng lại ở trên đỉnh đầu ông ta, những ký hiệu lóe lên trong chiếc chuông vàng và một vòng tròn ánh kim quang bắn nhanh xuống.
“Không.”
Sát Bà Da sợ đến kinh hồn bạt vía.
Muốn lao ra khỏi phạm vi bao phủ của Chuông Đông Hoàng.
Kết quả là trong bất thình lình có một ánh kim quang bắn nhanh xuống, khiến ông ta đập mạnh vào bức tường ánh kim quang và liên tục lùi nhanh về phía sau.
Sau đó, khi ông ta ngước nhìn xung quanh thì đã thấy mình bị bao quanh bởi vòng tròn của ánh kim quang đó rồi.
“Thái Nhất Đại Đế vĩ đại, tất cả đều do Hồng Quân uy hiếp ta đối địch với ngài, nếu không ta sẽ không bao giờ dám làm kẻ thù của ngài đâu, cầu xin ngài hãy tha thứ cho ta đi, Thái Nhất Đại Đế.”
Sát Bà Da khóc lóc van xin, cả người trông rất hoảng loạn.
Giọng nói lãnh đạm của Diệp Thiên từ phía trong chuông vàng truyền đến.
“Một tồn tại giống như con kiến không đáng có được lòng thương xót của trẫm.”
Lời nói vừa dứt.
Hàng ngàn sợi xích vàng bắn xuống từ trong Chuông Đông Hoàng bắn xuống, trói Sát Bà Da lại và kéo vào trong Chuông Đông Hoàng.
“Không, xin Đông Hoàng Thái Nhất đại đế đừng làm vậy, xin hãy buông tha cho ta, xin hãy buông tha cho ta.”
Sát Bà Da hò hét trong vô vọng.
Có không ít phóng viên cưỡi đĩa bay đi ngang qua, tất cả mọi người đều bị tiếng kêu thảm thiết như tiết lợn của Sát Bà Da dọa đến nuốt vào một ngụm nước bọt.
Lúc này, lôi hỏa bên trong Chuông Đông Hoàng bắt đầu được thôi phát, thiêu rụi Sát Bà Da.
“A.”
Sát Bà Da bị lôi hỏa thiêu đến phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ông ta thôi động Phật Pháp, liền lập tức xuất hiện một ánh kim quang có một hình chữ Vạn bao quanh lấy khắp người ông ta.
Nhưng thực lực của ông ta lại kém quá xa so với thực lực của Thái Nhất.
Một người thất trọng, còn một người cửu trọng, quả thật trông giống như sự so sánh giữa một đứa trẻ ba tuổi và một người lớn vậy.
Mà dưới sự duy trì Chuông Đông Hoàng dưới thần niệm của Thái Nhất, uy lực cực kỳ khủng bố. Đừng nói đó là thất trọng, cho dù có là bát trọng cũng có thể bị tiêu hủy trong chiếc chuông này.
Rất nhanh, dưới ngọn lửa bùng cháy, hệ thống phòng thủ của Sát Bà Da bị công phá, cơ thể bị thiêu rụi và những tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra, khiến nhiều phóng viên trên đĩa bay sợ hãi chạy ra xa.
“Tiêu rồi, tiêu rồi.”
Lục Áp nghe thấy tiếng tiếng kêu thảm thiết của Sát Bà Da, dọa sợ tới mức toàn thân đều phát run lên.
Hắn biết rằng một khi Sát Bà Da bị tiêu diệt, thì tiếp đến người bị tiêu diệt chính là hắn và Nữ Oa.
Mà hắn và Nữ Oa lại bị Thông Thiên giữ chân không thể trốn thoát được, làm sao có thể thoát khỏi tay của Thái Nhất đây.
“Ha ha, hiện tại biết tiêu rồi, thì cũng đã quá muộn.”
Thông Thiên giáo chủ thôi động kiếm Tứ Tru Tiên, bắn nhanh về phía Nữ Oa và Lục Áp.
Hai người sớm đã tuyệt vọng, cũng đã không còn sức lực kháng cự, phân biệt bị hai thanh kiếm Tru Tiên bắn trúng.
Rồi sau đó, Thông Thiên giáo chủ bay tới, song chưởng đồng thời đánh ra, vỗ vào đầu Nữ Oa và Lục Áp.
Bùm bùm hai tiếng vang lên, hai người họ ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu.
Cũng đúng lúc này, tiếng khóc của Sát Bà Da tắt lịm.
Diệp Thiên thu hồi Chuông Đông Hoàng, cùng với Thông Thiên bay xuống trước mặt Nữ Oa và Lục Áp.
“Hừ.”
Thông Thiên hừ nói: “Vừa rồi cho hai người cơ hội, hai người lại không chịu nhận, cứ nhất quyết muốn đứng về phe của Hồng Quân, mà chống đối với Thái Nhất Đại Đế, hai người có phải là không ngờ rằng đại quân điện thờ lại không thể chịu nổi một kích như thế, chưa gì đã bị Thái Nhất Đại Đế tiêu diệt hết rồi phải không?”
Nữ Oa cười khổ: “Tốc độ hủy diệt quả thực nhanh hơn chúng tôi tưởng tượng, xem ra không có Diệt Thiên Đạn, thật sự không thể chống đỡ nổi.”
“Hối hận rồi sao?”
Diệp Thiên nhìn xuống hai người nhàn nhạt nói.
Lục Áp ngồi quỳ xuống, khóc lóc nói: “Đại sư huynh, huynh còn nhớ không? Trước kia huynh và Hồng Quân, Bàn Cổ, Trấn Nguyên bốn người các huynh ngồi nghe sư tôn giảng đạo, đệ đi pha trà cho các huynh, khi các huynh nghe xong bài giảng của sư tôn, liền có thể ăn những bữa cơm nóng hổi do đệ nấu, huynh còn khen món ăn của đệ nấu rất ngon nữa.”
“Đại sư huynh, huynh có thể niệm tình nghĩa xưa mà tha cho đệ một mạng không?”
“Đệ đảm bảo rằng sau này đệ sẽ không bao giờ là kẻ thù của huynh nữa, nếu huynh có việc cần đệ giúp, đệ nguyện thề sống chết dốc sức giúp đỡ huynh. Nếu huynh cảm thấy đệ vô dụng, không có thể làm được gì cho huynh, huynh có thể cho đệ một mảnh đất, từ nay về sau đệ sẽ sống lặng ở mảnh đất đó tu tiên vấn đạo, cả đời sẽ không bước ra ngoài nữa, đệ sẽ sống trong phạm vi quy định này, tự giam mình trong mảnh đất đó xám hối, được không sư huynh?”
“Haiz.”
Diệp Thiên thở dài một hơi.
“Đệ sớm biết như vậy, thì tại sao ngay từ đầu đệ lại làm như vậy? Khi đệ giúp Hồng Quân, đệ có từng nghĩ đến tình nghĩa khi xưa không? Đệ có từng nghĩ rằng trước kia đại sư huynh đã từng đối xử rất tốt với đệ?”
Lục Áp lau nước mắt nói: “Đại sư huynh, đệ cũng là bị cưỡng ép mà thôi, huynh không phải là không biết về tính cách của Hồng Quân, nếu đệ thân cận với huynh, huynh ấy sẽ giết chết đệ.”
“Đệ không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo chỉ thị của huynh ấy, đứng ở phe đối lập với huynh. Bởi vì đệ biết rằng huynh sẽ niệm tình nghĩa cũ, cho dù Hồng Quân bị đánh bại, huynh cũng sẽ niệm tình sư tôn mà tha cho đệ một con đường sống, đúng không?”
“Thế nhưng Hồng Quân thì khác, nếu từ lúc đầu đệ không nghe lời của huynh ấy, huynh ấy thực sự có thể sẽ giết chết đệ, cho nên đệ chỉ có thể đứng về phía huynh ấy.”
“Đệ không khôn khóe như Trấn Nguyên sư huynh, cũng không có Địa Thư có thể nhìn thấy được tương lai của mình, nếu như đệ có được một chút năng lực như Trấn Nguyên sư huynh vậy, thì đệ cũng sẽ không giúp đỡ Hồng Quân mà đối phó với Đại sư huynh rồi.”
“Cho nên đệ cầu xin đại sư huynh hãy cho đệ một cơ hội để sửa sai nhé.”
Nói đến đây, hắn liền bật khóc nức nở.
Diệp Thiên lại thêm một tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!