“Đúng vậy.”
Nghe được lời nói của Hồng Quân, Đặng Thiên vỗ mạnh vào trán.
Rồi sau đó ha ha cười nói: “Hồng Quân, tên ranh con này, đầu óc cũng khá thông minh đấy, vậy ngươi cứ giữ chân Thái Nhất trước đi, bản tôn sẽ đi công phá tuyến phong tỏa của bọn họ.”
Đặng Thiên cũng khá là giảo hoạt.
Hắn ta cũng lo sợ, nên bảo ông ta đi giữ chân Thái Nhất.
Cứ liên tục bị Thiên Thư đánh trúng vào người, hắn ta vẫn cảm thấy đau lắm chứ.
Hắn ta giao lại nhiệm vụ giữ chân Thái Nhất cho Hồng Quân, sau đó liền lập tức lui ra, chạy sang một bên, giương cao ma kiếm chém về phía hoàng thiên quân và lưới hỏa lực ở phía đối diện.
“Đi chết đi mấy con kiến này.”
Lời nói của hắn ta vừa dứt, thanh kiếm bất chợt chém ra.
Huyết quang rực rỡ của kiếm khí, tựa như tia sáng xé ngang vũ trụ, bay xa ngàn dặm mà xé toạc ra lưới hỏa lực, trực tiếp xông thẳng tới doanh trại của hoàng thiên quân.
Thông Thiên thấy vậy, liền lập tức thôi động kiếm Tru Tiên, đánh thẳng về phía kiếm khí đang điên cuồng phóng tới.
Leng keng.
Một tiếng thanh thoát vang lên, kiếm Tru Tiên bị công kích rút lui trở về.
Còn kiếm khí mà Đặng Thiên phóng ra chịu sức ảnh hưởng của kiếm Tru Tiên, chỉ lao vút lên trời cao một vòng, rồi sau đó lại tiếp tục công kích về phía trước.
“Ha ha.”
Mắt thấy kiếm khí đã sắp chém tới đại quân, dường như trong giây tiếp theo, đại quân sẽ bị xé ra thành một vết nứt, khiến hắn ta không nhịn được bật cười sảng khoái.
Thái Nhất nhân cơ hội giáng một kích của Thiên Thư về phía Đặng Thiên.
“A.”
Đặng Thiên thảm thiết kêu lên một tiếng, bên hông đã trúng một kích, đau đến hắn ta nghiến răng nghiến lợi.
“Tên lão tặc Thái Nhất, đánh trúng bản tôn, bây giờ ngươi khoái chí lắm phải không? Bản tôn sẽ khiến cho ngươi hối hận, bản tôn sẽ trút hết cơn giận của bản tôn vào đội đại quân và các con dân của ngươi, bọn họ không thể chịu nổi cơn lửa giận của bản tôn đâu nhé.”
Ngay khi lời nói của hắn ta vừa dứt, Đóa Đóa kích hoạt hà quang ra đòn đánh vào kiếm khí và đánh lùi nó đi.
“Hử?”
Đặng Thiên nhướng mày.
Vốn tưởng rằng một nhát kiếm này có thể xé toạc một con đường trong đại quân, sau đó hắn ta sẽ thuận theo con đường đó xông ra khỏi tuyến phong tỏa.
Nhưng hắn ta lại không ngờ rằng bất thình lình có một bé gái xuất hiện và đánh lùi đi kiếm khí mà hắn ta đã phóng ra.
Điều này quả thật khiến hắn ta cảm thấy kinh ngạc.
“Hồng Quân, cô nhóc này từ đâu ra vậy? Tại sao lại lợi hại thế này? Trực tiếp chịu một nhát kiếm của bản tôn mà vẫn không bị thương, nó còn đáng sợ hơn so với phòng ngự của Thái Nhất đấy, rốt cuộc cô nhóc này là ai?”
Đặng Thiên đã vô cùng sốc trước thực lực của Đóa Đóa, một bộ dạng đề phòng, nhìn chằm chằm vào Đóa Đóa và liên tục thụt lùi về phía sau.
Giỡn được ư, cô nhóc này có thể đưa thân thể tới chịu một nhát kiếm của hắn ta, còn không bị đẩy lui về phía sau, mà ngược lại còn đánh lùi được kiếm khí của hắn ta, sức mạnh này có thể kinh khủng đến mức nào, hắn ta làm sao có thể không sợ hãi?
Kiểu tóc của Hồng Quân bị Diệp Thiên đánh đến rối tung lên.
Nhưng ông ta vẫn một bên ứng phó, một bên hét lên: “Trước khi Thái Nhất xưng đế, lúc đó còn chưa có con người, cho nên ngươi mới không biết. Sau khi Thái Nhất xưng đế, Nữ Oa đồ đệ của ta chế tạo ra con người, cô nhóc này chính là hóa thân của Huyền Nữ, con gái của Thái Nhất và còn thuộc dạng đặc biệt khác người, cô nhóc này có thất khiếu linh lung tâm, hễ khi gặp phải pháp lực tới công kích có thể kích hoạt Thất Thải Hà Quang trong thất khiếu linh lung tâm, nó có thể đánh lùi các công kích của pháp lực như tiên pháp và ma pháp vân vân.
“Ngươi không cần phải sợ cô nhóc đó, cũng không cần tốn sức đối phó với cô ta, cứ coi như cô ta là một cái không khí không thể tiêu diệt đi, cô ta không có nguy hiểm đối với ngươi, ngươi chỉ cần đi công phá tuyến phong tỏa là được, cô ta không thể làm được gì ngươi đâu.”
“Hóa ra là vậy.”
Đặng Thiên lúc này mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cũng không thể trách hắn ta được, thời đại của hắn ta không có mấy thứ thất khiếu linh lung tâm này, kể từ khi đại chiến Thần Ma thất lợi bị giết, sau khi một tia linh hồn còn sót lại của hắn ta thoát được ra ngoài, hắn ta vẫn luôn ẩn trốn trong địa mạch của Tây Vực để tu luyện. Sau hàng chục triệu năm, khi hắn ta vừa xuất hiện chưa được bao lâu, thì đã bị Hỗn Nguyên Lão Tổ phong ấn trong phong ấn.
Vì thế nên hắn ta chính là một người nguyên thủy khờ khạo chưa từng trải qua sự đời, nên hắn ta mới bị một cô nhóc đánh không chết mà còn có thể đánh lùi kiếm khí của hắn ta dọa được, còn tưởng rằng đây là một sự tồn tại lợi hại giống như Thái Nhất, khiến hắn ta suýt chút đã bị dọa chết rồi.
“Cô nhóc con, nếu ngươi có bản lĩnh thì đến đây, bản tôn không tin ngươi có thể chặn được một kích của bản tôn, mà còn có thể chặn lại được cả hai đòn kích của ta nữa.”
Đặng Thiên khinh thường nhìn Đóa Đóa, thần niệm khẽ động, một đóa hoa sen màu đen hiện ra.
Hoa sen màu đen này lóe lên năng lượng hắc khí và tử quang, thoạt nhìn là yêu ma, hơn nữa còn thuộc dạng là yêu ma đáng sợ.
“Đi.”
Dưới sự điều khiển của thần niệm của Đặng Thiên.
Hoa sen màu đen đột nhiên trở nên to lớn, hoa sen nhắm thẳng vào hoàng thiên quân ở phía đối diện, trong lỗ thủng của tâm sen bắn ra hắc khí, cùng với hoa sen đen lao thẳng công kích về phía đại quân.
Rồi sau đó, hắn ta lại vọt đến một bên và dùng kiếm chém ra một lần nữa.
Cả hai công kích đều tiếp cận hai hướng, nhanh đến không thể ngăn cản.
Đám người Thông Thiên và A tu la liền liên hợp với đại quân công kích về một phía, nhưng vẫn không thể công phá được.
Tuy nhiên, Đóa Đóa dựa vào sức lực của bản thân mình ngăn chặn lấy sức công kích của hoa sen đen.
Nhưng cô chỉ có một mình, có thể ngăn chặn được hoa sen đen, không thể ngăn chặn được kiếm khí.
Thông Thiên cũng là một cao nhân tài cao gan dạ, bất chấp tất cả lao thẳng về phía kiếm khí đang chém tới của ma tôn.
Nhiều loại pháp bảo như Oanh Tru Tiên Kiếm, Hỗn Nguyên Kim Đấu, trống Da Cá, khóa Xuyên Tâm, bao gồm cả cơ sở tu luyện của bản thân mới miễn cưỡng đánh lùi được kiếm khí.
“Muốn chết.”
Sắc mặt Đặng Thiên lộ vẻ tức giận, thân thể vụt qua một cái, nhanh như một bóng ma lao thẳng về phía Thông Thiên.
“Thông Thiên đạo hữu cẩn thận.”
Diệp Thiên đưa mắt bắt gặp được cảnh tượng này, liền lập tức thôi động Chuông Đông Hoàng công kích về phía Đặng Thiên.
“Hừ.”
Đặng Thiên hừ lạnh một tiếng, điều khiển hoa sen đen công kích về phía Chuông Đông Hoàng, mặc dù hoa sen đen bị hất văng ra xa, nhưng nó ảnh hưởng đến tốc độ tiến lên của Chuông Đông Hoàng, sau đó đôi bàn tay to chộp lấy Thông Thiên.
Thông Thiên cũng không phải người tầm thường.
Chợt lóe người tránh khỏi bàn tay lớn của Đặng Thiên.
Thái Nhất đẩy lùi Hồng Quân, lao về phía Đặng Thiên.
Mà Hồng Quân lại lấy rìu Bàn Cổ bổ về phía Thông Thiên.
Diệp Thiên vội vàng dừng lại, dùng Thiên Thư đẩy lùi công kích của rìu Bàn Cổ.
Hồng Quân cũng căm ghét sự phản bội của Thông Thiên.
Nếu Thông Thiên không phản bội ông ta, mà là đứng về phe ông ta, vậy thì ông ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay, Thái Nhất lại càng không có được thành tụ như ngày hôm nay, mà hắn đã bị đồ tử đồ tôn của ông ta bóp chết từ khi còn trong nôi từ lâu rồi.
Khi đó, nếu Thông Thiên không xuất hiện ở pháp trường, cũng sẽ không có Thái Nhất đối phó như ngày hôm nay.
Ông ta căm hận.
Hận không thể giết chết Thông Thiên, muôn đời muôn kiếp không thể sống lại được.
Vì thế ông ta liền kiên trì đuổi tới giữ chân Diệp Thiên và hét lên: “Ma tôn, ngươi hãy giết chết tên nghịch đồ Thông Thiên này đi, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể sống lại được.”
Ngay khi lời nói của ông ta vừa dứt.
Thông Thiên bị một nhát kiếm của Đặng Thiên chém ngang bên hông, lập tức bị chém ngang qua eo, máu tươi vương vãi khắp trời.
Thế nhưng Thông Thiên là người có thực lực cao, liền lập tức chữa lành thân thể của mình.
Nhưng vào giây phúc thân thể Thông Thiên hồi phục, Đặng Thiên vươn bàn tay to nắm lấy Thông Thiên, thân thể của hắn ta phóng to, lớn hơn Thông Thiên gấp chục lần, tựa như nắm lấy bắp ngô, mà nắm lấy Thông Thiên vào trong lòng bàn tay.
“Ha ha ha.”
Đặng Thiên đắc ý cười to.
“Hồng Quân, bản tôn bắt được nghịch đồ của ngươi rồi, bản tôn sẽ nghiền xương ông ta thành tro nhé.”
Dứt lời, bàn tay ma tôn đột ngột siết chặt.
Thông Thiên bị siết đau đến nỗi có cảm giác như sắp nổ tung.
Ông ta liều mạng sử dụng tiên pháp chống cự tay của Đặng Thiên để ngăn hắn ta bóp chết mình.
Nhưng dù sao thì căn cơ tu vi của ông ta cũng yếu hơn Đặng Thiên rất nhiều, dưới sức mạnh của Đặng Thiên, tiên pháp của ông ta từ từ bị siết chặt.
“Đặng Thiên, ngươi buông tay cho trẫm.”
Diệp Thiên tức giận nói.
Hồng Quân vì muốn Thông Thiên chết, cũng kiên trì liều mạng bám lấy Diệp Thiên, không cho Diệp Thiên có cơ hội tới cứu Thông Thiên, cho dù bị Diệp Thiên tấn công hết lần này đến lần khác, da thịt đều bị rạn nứt, nhưng ông ta vẫn một mực kiên trì không chịu buông tha.
Dưới sự kiên trì của ông ta, trong lúc nhất thời Diệp Thiên không thể xử lý ông ta, đồng thời cũng không thể thoát ra được.
Ngay khi Thông Thiên sắp bị bóp chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!