"Hồng Quân lão tổ, ngươi ngươi ngươi... ngươi muốn làm chi."
Nghe Hồng Quân nói, lại thấy trên đỉnh đầu Hồng Quân, đột nhiên xuất hiện một cái hắc động thật lớn, đám người, Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn tất cả đều luống cuống.
Một dự cảm xấu trước nay chưa từng có, cũng nháy mắt bao trùm trong lòng bọn họ.
Hồng Quân thản nhiên nói: “Ta vốn không muốn vào, có thể tưởng tượng được bên trong có bao nhiêu hung hiểm."
"Là các ngươi giựt giây, cầu xin, hơn nữa bị Trấn Nguyên Tử bày kế dụ dỗ, ta mới trúng bẫy bọn họ, lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm."
"Nếu như vậy, các ngươi sớm hay muộn cũng chết ở trên tay Thái Nhất, Trấn Nguyên Tử bọn họ, như vậy có nghĩa là, các ngươi có chết cũng không đáng một đồng."
"Nếu để cho ta nuốt chửng, làm mạnh hơn thực lực của ta, chờ ta phá đại trận này, diệt trừ toàn bộ những kẻ đáng chết này, đến lúc đó sẽ cho các ngươi sống lại, nếu các ngươi không thể sống lại. Ta cũng có thể đánh bại đám người Thái Nhất."
"Cho nên, các ngươi tạm thời cứ chết đi, cho các ngươi vào chỗ chết trước rồi sau đó hồi sinh, nếu không làm như vậy, toàn bộ chúng ta đều chết tại đại trận này."
"Ta nghĩ các ngươi sẽ không kháng cự, cũng sẽ không ngăn cản ta làm như vậy đâu."
Giọng nói hạ xuống hết sức, đám người Nguyên Thủy thân thể run rẩy dữ dội.
Bọn họ có thể không kháng cự sao.
Dù sao cũng là chết mà, chỉ cần là người. Cho dù là thần tiên, thậm chí thánh nhân, người nào không có tâm lý sợ hãi trước cái chết.
Nếu cuối cùng Hồng Quân có thể đạt được thắng lợi, làm bọn họ sống lại, vậy nhiều lắm tốn chút thời gian đi bồi bổ thân thể, thật ra cũng không tổn thất nhiều lắm.
Nhưng mấu chốt là, Hồng Quân có thể đạt được thắng lợi cuối cùng hay không, vẫn là một ẩn số.
Còn nếu như bị nuốt chửng, lỡ như Hồng Quân không thể có được thắng lợi cuối cùng, bọn họ chẳng phải là chết vô ích à.
Cho nên, cả đám đều vô cùng sợ hãi.
"Như thế nào, các ngươi không đồng ý."
Ngữ khí Hồng Quân lạnh như băng.
"Hồng Quân lão tổ, ta..."
Nguyên Thủy muốn nói không đồng ý, nhưng lại không dám nói, sợ một khi nói, Hồng Quân sẽ xuống tay với hắn trước tiên.
"Đừng đồng ý."
Trấn Nguyên Tử hô: “Chẳng sợ các ngươi đồng ý. Cho Hồng Quân nuốt chửng, tăng tiến thực lực của hắn, hắn cũng không đạt được thắng lợi cuối cùng, các ngươi cũng chết vô ích."
"Nếu các ngươi lạc đường biết quay lại, bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta có thể cầu xin Thái Nhất, xử trí nhẹ nhàng cho các người."
"Các ngươi đều là thánh nhân, đều là thần tiên cấp cao nhất, có thể nào làm bạn cùng ma."
"Tỉnh lại đi, Hồng Quân đã không còn là Hồng Quân trước đây nữa, hắn bất quá là một đại ma đầu, các ngươi ngàn vạn lần đừng nữa cố chấp nữa, nếu không chờ đợi các ngươi, chính là vạn kiếp bất phục"
Nghe thấy Trấn Nguyên Tử nói lời này, đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn động lòng.
Nếu còn có cơ hội sống, vậy vì cái gì còn phải đi vào bóng đêm.
Nhất thời, đám người Nguyên Thủy, đều tự giác thu hồi pháp lực gia cố kết giới phòng ngự.
Pháp lực bọn họ vừa thu lại.
Dưới năng lượng oanh tạc, phòng ngự quanh thân Hồng Quân, bị oanh kích gia tăng vết rạn.
Mà đám người Nguyên Thủy, cũng đều theo bản năng thúc giục tiên pháp. Muốn đánh vỡ kết giới phòng ngự của Hồng Quân, cho chính mình một đường sống.
"Hừ."
Hồng Quân tức giận hừ nói: “Một đám khi sư diệt tổ, lúc Hồng Quân ta vinh quang, các ngươi chỉ biết nịnh bợ ta, lấy lòng ta, hiện tại lúc ta nguy khốn, các ngươi lại muốn bỏ ta mà đi, đầu hàng kẻ thù. Quả thực là một đám bại hoại, ta giữ các ngươi có ích lợi gì."
Giọng nói càng lúc càng trầm, Thôn Thiên Ma Công đã sắp thi triển hoàn thành.
Mà đám người Nguyên Thủy, cũng đang khẩn trương đẩy mạnh tiên pháp oanh kích phá vỡ kết giới phòng ngự.
Năng lượng oanh tạc, khiến cho phòng ngự nháy mắt bị vỡ toang.
Đám người Nguyên Thủy đang chuẩn bị chạy trốn.
Hắc động trên đỉnh đầu Hồng Quân, phóng xuất ra hấp lực khủng khiếp, nháy mắt bao phủ toàn thân bọn họ, khiến cho bọn họ không thể đào thoát, ngược lại bị hút bay lên, càng ngày càng tới gần hắc động.
"Hồng Quân lão tổ đừng mà."
"Sư tôn, đừng nuốt chửng đệ tử mà."
Nguyên Thủy, Phục Hy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Thiên Hà, đều phát ra tiếng kêu vạn phần hoảng sợ.
Một khi bị nuốt chửng, bọn họ có thể tưởng tượng đến hậu quả.
Tương đương với sâu bị chim ăn, hậu quả chỉ có một, là chết.
"Một đám vô dụng, giữ lại chỉ vô ích."
Hồng Quân lạnh giọng quát. Vẻ mặt kiên quyết, tiếp tục hấp thụ đám người Nguyên Thủy.
Trấn Nguyên Tử hô: “Hồng Quân, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi ngay cả đệ tử của mình cũng muốn nuốt chửng, ngươi còn dám nói ngươi bị ép thành ma. Ngươi rõ ràng chủ động muốn thành ma."
"Ha ha ha.”
Hồng Quân cuồng tiếu nói: “Chủ động cũng tốt, bị động cũng được, thì đã sao nào."
"Tóm lại, hết thảy đều là các ngươi ép ta.”
"Còn nữa, ta mặc kệ các ngươi thấy thế nào, chỉ cần sư tôn cho rằng ta bị uất ức, cho rằng ta bất đắc dĩ, không giúp các ngươi đối phó ta, như vậy là đủ rồi. Tùy các ngươi nói sao cũng được."
Vừa lúc còn đang nói.
"A.”
Đám người Nguyên Thủy, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, bị Hồng Quân hút vào trong hắc động.
Sau đó Hồng Quân thu hồi hắc động, vừa ngăn cản oanh tạc, vừa vận chuyển ma pháp, đi luyện hóa thánh nhân bị hắn nuốt chửng.
Nói cho cùng, Hồng Quân vẫn phi thường hung hãn.
Với sức bản thân chống cự hết thảy công kích bên ngoài.
Bên này chắn một chút, bên kia chắn một chút, đối hắn căn bản không đủ tạo thành thương tổn.
Mà hắn sở dĩ phải nuốt chửng đám người Nguyên Thủy, chính là muốn cũng cố thực lực một chút. Chỉ cần kháng lại oanh tạc nhằm vào hắn, sau đó nghiên cứu phá trận, sau khi phá trận, sẽ một lưới bắt hết toàn bộ bọn người Thái Nhất.
Nếu không nuốt chửng đám người Nguyên Thủy, với thực lực của hắn, tuy rằng có thể chống được các loại oanh tạc, nhưng như vậy thể lực tiêu hao quá lớn, thời gian trôi qua, thể lực hắn sẽ từ từ tiêu hao hầu như không còn, thời điểm hắn sẽ trở thành cá nằm trên thớt.
Nhưng cứ chống lại như vậy, sẽ không đỡ nổi năng lượng oanh tạc nhiều như vậy, hắn còn chưa kịp nghiên cứu ra phá trận như thế nào, đã bị oanh sát trong đại trận rồi.
Cho nên hắn mới phải nhẫn tâm nuốt tất cả đám người Nguyên Thủy.
"Trấn Nguyên sư đệ, Hồng Quân đã như vậy, sao sư tôn còn chưa xuất hiện xử lý hắn."
Diệp Thiên hỏi.
Trấn Nguyên Tử cười cười: “Không vội, có câu ngạn ngữ nói rất đúng. Trời muốn để người diệt vong, ắt trước đó phải làm cho điên cuồng, làm cho hắn càng điên cuồng hơn, sư tôn sẽ xuất hiện xử lý hắn."
Diệp Thiên gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!