Tấm thân già của Hồng Quân liền run lên.
Phế ma pháp rồi, cho dù đánh không lại Thái Nhất, cũng không đến mức chết nhanh như vậy, cũng có thể không chết.
Nếu Hỗn Nguyên lão tổ ra tay trục xuất khỏi môn phái, vậy thì chắc chắn ông ấy sẽ phải chết!
Nhưng, ông ấy vẫn là không cam lòng bị phế mất ma pháp trên người.
Vì vậy, ông ấy liền đánh vào đòn cảm xúc.
"Sư tôn, vì sao đều là đệ tử của ngài, ngài lại thiên vị Thái Nhất như vậy? Lúc trước đệ tử giết Thái Nhất, nếu ngài không cho ông ấy sống lại, đệ tử ngồi vững vàng Tam Thập Lục Trọng Thiên, làm sao có thể thành ma, làm sao có thể lâm vào hoàn cảnh như bây giờ?"
“Tất cả, đều là do sự thiên vị của ngài mà ra, chẳng lẽ Thái Nhất là đệ tử của ngài, Hồng Quân con lại không phải là đệ tử của ngài sao?
Ông ta tỏ ra vẻ uất ức của một đứa con.
“Bản thân ông phạm sai lầm, sao còn trách tội lên đầu sư tôn chứ?”
Diệp Thiên phẫn nộ nói.
Hồng Quân quát hắn: "Ông có được sự tiện nghi thì đừng có ra vẻ, nếu không phải sư tôn âm thầm cứu ông, cho ông cơ hội sống lại, hôm nay ông sẽ đứng ở đây, hôm nay tôi sẽ quỳ ở đây sao?"
"Chuyện này còn không phải là bởi vì sư tôn thiên vị ông sao? Hồng Quân tôi có cái gì không bằng Thái Nhất ông chứ?"
Diệp Thiên quát: "Ông tàn sát sư huynh, còn dám nói lý sao?"
Hồng Quân phẫn nộ đáp lại: "Người thích nghi được thì sẽ sống sót, nổi trội hay yếu kém, Hồng Quân tôi mạnh hơn ông, loại bỏ ông thì có gì không thể? Đây là quy luật sinh tồn, bản thân ông không thể làm gì được, bị tôi tiêu diệt, nhờ sư tôn giúp ông sống lại, ông có mặt mũi gì mà lớn tiếng với tôi?"
“Ông...”
“Được rồi.”
Hỗn Nguyên lão tổ cắt đứt chen ngang lời của Diệp Thiên, rồi nói với Hồng Quân: "Đồ nhi, con lại sai rồi. Nếu như người chết là con, vi sư cũng sẽ giúp con sống lại thôi.”
"Các con đều là đệ tử của vi sư, vi sư không thiên vị ai cả, các cuộc cãi vã, tranh đoạt giữa các con như thế nào, vi sư không quản được, cũng không muốn quản, bởi vì giúp ai thì người còn lại đều sẽ oán hận."
"Nếu không phải con thành ma, nhiều lần vi phạm đến giới hạn của vi sư, vi sư cũng sẽ không xuất hiện đâu."
“Chính như lúc trước con giết Thái Nhất, vi sư không phải cũng không xuất hiện ngăn cản sao?”
"Lần này nếu con có thể dựa vào bản lĩnh thật sự, giết đại sư huynh của con lần nữa, vi sư cũng sẽ không ngăn cản, nếu không giết được đại sư huynh con, bị đại sư huynh con giết lại, vi sư cũng sẽ giúp con sống lại, để con trải qua chín trăm chín mươi chín kiếp tu thành Chính Quả giống như đại sư huynh của con."
"Cho nên con vẫn là tự phế ma pháp, đừng ép vi sư ra tay, lòng bàn tay hay mù bàn tay cũng đều là thịt, vi sư thật sự không muốn ra tay với bất kỳ một người nào trong các con, mong con hiểu chuyện một chút, không nên làm khó vi sư."
Hồng Quân nghe xong, sắc mặt liền trùng xuống.
Nếu như phế đi ma pháp, bị Thái Nhất đánh chết, phải trải qua chín vạn chín nghìn chín trăm chín chín mươi chín kiếp, cái này còn được?
Ông ấy không muốn chết, càng không muốn trải qua nhiều kiếp nạn như vậy.
“Nếu sư tôn không muốn ra tay với bất kỳ một người nào trong chúng tôi, vậy tôi sẽ rút lui khỏi đây, xem xem ông ấy có ra tay với tôi không, nếu như không ra tay, tôi còn có cơ hội lật kèo, nếu ra tay, vậy cứ để ông ấy phế ma pháp của tôi, rồi lại đấu với Thái Nhất!
Ý nghĩ này vừa lóe lên.
Hồng Quân không nói lời nào nữa, dứt khoát xoay người, hóa thành một luồng khí đen chạy mất.
“Hả! Hồng Quân chạy rồi!”
Mọi người phía dưới đều kinh hãi kêu lên.
Diệp Thiên rất bình tĩnh.
Bởi vì hắn biết, sư tôn không thể để cho Hồng Quân chạy trốn với thân thể ma pháp đó.
Đúng như dự đoán!
Chỉ thấy Hỗn Nguyên lão tổ, chỉ ngón tay về về hướng mà Hồng Quân chạy trốn.
Trong chốc lát.
Một mạng lưới lớn màu vàng khổng lồ như một mạng nhện xuất hiện trên không trung.
“Đi!”
Hỗn nguyên lão tổ chỉ bấm tay một cái.
Tấm lưới khổng lồ được bắn ra ngoài nhanh hơn 100 lần tốc độ ánh sáng.
Trong chớp mắt, tấm lưới lớn màu vàng xuất hiện trước mặt Hắc Khí của Hồng Quân.
“Không ổn!”
Hồng Quân muốn dừng bước, bởi vì quán tính, thế nên lúc ông ấy dừng bước, liền đụng phải tấm lưới lớn, tựa như bướm đêm đụng vào mạng nhện, bị dính vào trên tấm lưới lớn, mặc cho ông ấy giãy dụa như thế nào, đều không thể thoát khỏi tấm lưới.
Sau đó Hỗn Nguyên lão tổ thần niệm khẽ động.
Tấm lưới lớn cùng với Hồng Quân, liền được di chuyển đến trước mặt ông ấy.
Mọi người bên dưới đều nháo nhào.
“Không hổ là đại đạo, cái này cũng quá lợi hại rồi!”
“Hồng Quân ngông cuồng vênh váo, cứ như vậy bị Hỗn Nguyên lão tổ thu phục mà không tốn chút sức, thực lực này quả thực khiến người ta nghe mà rợn cả người!”
"Kinh khủng! Thật kinh khủng! Chẳng trách dạy được bốn vị nghịch thiên đệ tử là Thái Nhất, Hồng Quân, Bàn Cổ, Trấn Nguyên, thực lực này khắp thiên hạ không ai có thể địch nổi rồi!"
Dưới tiếng bàn luận của xôn xao, Hỗn Nguyên lão tổ lạnh lùng nói: "Nghịch đồ như con, làm sai chuyện, không tiếp nhận hình phạt của vi sư, còn muốn chạy trốn ngay trước mặt vi sư, quả thực là không thể cứu được con nữa rồi."
“Nếu con không biết quý trọng cơ hội vi sư cho con như vậy, vậy đừng trách vi sư trục xuất khỏi môn phái, khiến cho cọn vạn kiếp không thể quay lại!”
Lời vừa nói ra, quy luật đại đạo phía trên đỉnh đầu, sấm chớp chằng chịt, đùng đùng kéo đến.
Hồng Quân ngửa đầu nhìn, bị dọa đến kinh người.
Sư tôn đây là muốn dùng đại đạo lôi phạt, phá hủy thân thể và thần hồn của ông ấy!
“Đừng mà sư tôn!”
Hồng Quân sắp chết kinh hãi kêu to: "Đệ tử biết sai rồi, đệ tử nguyện nghe theo sự sắp xếp của sư tôn, phế đi ma pháp, quyết sống chết với Thái Nhất, vẫn mong sư tôn cho đệ tử một cơ hội, đừng dùng đại đạo lôi phạt trừng phạt đệ tử!"
“Con không thấy là đã muộn rồi sao?”
Hỗn Nguyên lão tổ vẻ mặt bình thản.
Tia sét phía trên càng trở nên mạnh hơn, một luồng sấm sét mạnh mẽ, nghiền ép khắp nơi này, khiến việc hô hấp của Hồng Quân đột nhiên trở nên khó khăn.
Ông ấy sợ hãi.
Lập tức nhanh trí, hô về hướng Diệp Thiên: "Thái Nhất, có giỏi đừng gọi người lớn trong nhà, đấu đơn với tôi, tôi bị phế ma pháp rồi quyết sống chết cùng ông!"
“Nếu như ông không dám, thì đừng làm Thiên Đế này, nếu không sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo đấy!”
“Hừ!”
Diệp Thiên hừ nói: "Nếu ông không thành ma, sớm ở Tây Thiên, ông đã trở thành vong hồn dưới kiếm của tôi rồi, tôi có cái gì mà không dám đấu đơn với ông chứ?"
“Vậy thì tốt, để sư tôn ngừng trừng phạt tôi, chúng ta đấu một trận sống chết!”
Hồng Quân nhen nhóm hy vọng.
Đông Hoàng Chung bị hủy, Thái Nhất thiếu một kiện pháp bảo, uy hiếp đối với ông ấy cũng ít hơn rất nhiều, cho dù đánh không lại Thái Nhất, muốn giết hắn cũng vô cùng khó khăn.
Diệp Thiên cũng là phần tử chiến đấu, lúc này chắp tay nói: "Sư tôn, hãy cho ông ấy toại nguyện đi, để ông ấy không thể trách ngài thiên vị nữa."
“Được thôi.”
Hỗn Nguyên lão tổ nhẹ nhàng nói: "Vậy thì cho nó toại nguyện đi."
Dứt lời, Hỗn Nguyên lão tổ vung tay áo lên, sấm sét và lưới lớn đều tản đi.
“Tự phế ma pháp đi.”
Giọng điệu của Hỗn Nguyên lão tổ tràn đầy uy lực, không thể làm trái.
Hồng Quân cũng biết, lần này mà còn chạy trốn, thì chỉ có chết mà thôi.
Bất đắc dĩ, ông ấy đành phải ngồi xuống khoanh chân.
Không biết phải qua bao lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!