Sống lại từ cái chết là một niềm vui lớn.
Lăng Tố Như ôm Doanh Ngọc và khóc vì sung sướng, và sau đó lại ôm Diệp Thiên khóc lóc kể lể một phen.
Sau đó Diệp Thiên đưa họ trở lại đại quân.
“Dì, mẹ hai, mẹ ba... các anh chị em, Doanh Ngọc có mẹ ruột của mình rồi!”
Doanh Ngọc hạnh phúc như một đứa trẻ.
“Chúc mừng Doanh Ngọc!”
Mọi người đều mừng cho Doanh Ngọc.
Kết quả là Doanh Ngọc đã giới thiệu các mẹ và các anh chị em của mình với Lăng Tố Như.
Lăng Tố Như cũng không ngạc nhiên mấy.
Bởi vì cô ta biết rằng Diệp Thiên đã có vợ và vợ lẽ khác, mặc dù cô ta chưa bao giờ nhìn thấy họ trước đây nhưng mà Diệp Thiên đã thú nhận với cô ta rồi.
Về phần nhiều vợ lẽ như vậy, cô ta cũng không khỏi kinh ngạc.
Ở Thiên Quý Tinh, người đàn ông thành đạt nào không có một nhóm vợ và vợ lẽ?
Diệp Thiên vẫn được coi là hơi ít.
Bố cô ta có hơn một chục vợ lẽ!
“Tố Như đúng không? Doanh Ngọc từ khi còn nhỏ đã là một cô bé ngoan và thường ngủ trên giường với tôi. Đôi khi cô bé mơ mơ màng màng ôm tôi mà gọi tôi là mẹ. Giờ cuối cùng cô bé đã có mẹ của riêng mình, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc thay cho cô bé.”
Tần Liên Tâm nắm lấy tay Lăng Tố Như và nói.
Lăng Tố Như rất cảm động và cúi đầu, khom người.
“Cảm ơn chị cả đã chăm sóc Doanh Ngọc.”
“Phải gọi là chị Liên Tâm nên được gọi.”
Mấy người Thẩm An Kỳ, Thần Diệp Hy sửa lại.
“Chị Liên Tâm.”
Lăng Tố Như thay đổi lời nói của mình.
Tần Liên Tâm cười nói: “Từ nay về sau chúng ta là chị em, cùng nhau hầu hạ chồng.”
“Ừm.”
Lăng Tố Như gật đầu, chỉ nghĩ rằng Tần Liên Tâm quá dễ gần, hiền lành, tốt hơn nhiều so với những gì cô ta nghĩ!
“Mọi người cứ đợi ở đây, anh sẽ quay trở lại Trái đất và mang theo ba mẹ và ông nội của anh, ba mẹ và ông nội của Liên Tâm, và tất cả những người trên Tuyết Thần Hiệu đến đây!”
Diệp Thiên nói xong thì hóa thành ánh sáng rời đi.
Mất đi một lần rồi nên hắn cũng sợ, đành phải đem mọi người đi theo, kẻo sào huyệt lại bị tấn công lần nữa, người của Tuyết Thần Hiệu đã bị tiêu diệt hết rồi!
Trở lại Trái Đất, Diệp Thiên không có vội vàng trở lại Tuyết Thần Hiệu.
Thay vào đó là vào cửa truyền tin Tử Vi Tinh và thêm một tầng phong ấn vào cửa truyền tin.
Giờ hắn đã là Kim Tiên, phong ấn do hắn đặt ra, cho dù thất đế cố gắng đến chết cũng đừng mơ mà vào được.
Nhưng mà hiện tại Thiên Đạo Pháp Tắc đã biến mất, hắn không cần độ kiếp cũng có thể tiến vào Kim Tiên, bọn họ cũng không cần vượt qua độ kiếp để vào Kim Tiên. Cho nên nói không chừng thì mấy người không phải là Kim Tiên cũng nhất định có thể sẽ đột phá cảnh giới tiến vào Kim Tiên?
Đây là lý do tại sao hắn muốn đưa tất cả những người Tuyết Thần Hiệu đi. Chính là để ngăn chặn một số người trong số thất đế trở thành Kim Tiên, phá vỡ phong ấn và gây nguy hiểm đến tính mạng của các đệ tử Tuyết Thần Hiệu.
Sau khi thiết lập phóng ấn thì trở về Giang Thành.
Khi trở về quê hương, trong lòng hắn cũng tràn đầy cảm xúc.
Sau khi cảm khái một phèn thì hắn chợt nhớ đến hai người bạn cũ.
Lão Kim và lão Đỗ.
Hai người bạn cũ này đã giúp đỡ hắn rất nhiều khi hắn trọng sinh trên trái đất, họ là trợ thủ đắc lực của hắn và sau đó đã bị người ta giết.
Hắn đã giữ tất cả tro cốt của họ, vốn muốn hồi sinh họ sau khi trở thành Kim Tiên thực sự.
Kết quả lại quên mất.
Nghĩ đến điều này hắn tìm kiếm trong nhẫn không gian.
Sau khi tìm kiếm một hồi thì hai chiếc bình được tìm thấy trong số rất nhiều thứ.
Tuy nhiên, hắn không vội lấy nó ra mà quay trở lại Tuyết Thần Hiệu.
“Diệp Thiên, tại sao trở lại?”
Khi Diệp Thiên trở lại, biểu cảm của cả hai vợ chồng Diệp Diệu Hà và Dương Thục Khánh đều thay đổi đáng kể.
Bởi vì bọn người Tần Liên Tâm nên họ bí mật chạy tới đưa tiễn, bây giờ Diệp Thiên đã trở lại, nếu biết bọn họ lén lút đi theo thì sẽ nổi trận lôi đình.
Ngay cả Tần Chí Thành cũng có vẻ rất sợ hãi.
Cuối cùng chỉ có Tần Lâm Văn vẻ mặt giống như một đứa nhỏ làm sai, bước tới rụt rè nói: “Anh rể, em nói cho anh một chuyện, anh đừng nóng giận.”
“Nói, anh rể rửa tai lắng nghe đây.”
Diệp Thiên cười vỗ vỗ vai Tần Lâm Văn.
Thằng nhóc này không có chút thiên phú tu luyện, suốt ngày chỉ biết chơi phụ nữ, ai nói cũng vô dụng, cậu ta chỉ sợ mình anh rể mà thôi.
“Chị em... dẫn theo các vợ lẽ của anh, các con, các cháu đi tiễn anh, giờ anh lại chạy về nhưng mà lại không thấy chị em đâu. Em muốn nói với anh là, em chỉ mong anh đừng giận chị gái của em, chị ấy cũng là vì lo lắng cho anh. Anh đừng đánh chị gái em có được không?”
Tần Lâm Văn hỏi.
Cậu ta rất tốt với chị gái của mình.
Nếu không có chị gái xinh đẹp và tìm được một người chồng tuyệt vời như vậy thì Tần Lâm Văn làm sao có ngày hôm nay!
“Em đã thấy anh rể đánh chị gái em bao giờ chưa?”
Diệp Thiên cười hỏi.
Tần Lâm Văn lắc đầu: “Đã đánh em nhưng mà chưa từng đánh chị gái em.”
“Vậy thì tại sao em lại lo lắng về việc anh rể của em đánh chị gái của em?”
Diệp Thiên dở khóc dở cười nói.
Tần Lâm Văn yếu ớt: “Chị ấy dẫn mấy vợ, con trai con gái của anh rể đi hết rồi, lỡ như gặp phải người xấu, rồi lại còn mấy người thôi. Đến lúc đó chỉ sợ anh rễ sẽ đánh chết chị của em, vì lẽ đó nên em mới hỏi trước thôi.”
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười nói: “Anh rể đã phát hiện đám người chị gái em và bọn họ đều an toàn, không thiếu người nào trong số họ. Sau đó đã được anh rể sắp xếp đi vào đại quân rồi! Lần này anh rể trở lại chính là muốn dẫn mọi người đi cùng, cả nhà chúng ta hãy chuyển đến Tử Vi Tinh đi, sau này anh rể sẽ tìm vài cô em gái Tử Vi Tinh cho em chơi đùa.”
“Có thật không?”
Tần Lâm Văn vui đến hỏng luôn rồi.
Tần Chí Thành vỗ vào đầu cậu ta.
“Gọi cháu đi tu luyện thì cháu lại cảm thấy khó chịu chỗ này không thoải mái chỗ kia, nhưng mà mỗi khi nói đến phụ nữ lại giống như uống máu gà. May mà ông nội chọn được người ở rể lợi hại, nếu không thì nhà họ Tần sẽ bị phá hỏng trong tay của cháu rồi!”
Tần Lâm Văn bất mãn nói: “Bây giờ nhà Tần đã có Bảo Bảo và Lạc Lạc, mà Bảo Bảo và Lạc Lạc lại có con, cũng đã truyền qua mấy đời, như vậy rồi mà ông còn quản cháu làm gì!”
Tần Chí Thành hận không thể rèn thép thành sắt, muốn đánh cậu ta, nhưng mà Diệp Thiên ngăn lại.
“Ông nội, ông cũng đừng quản nữa, cứ để cậu ta làm một công tử bột nhàn nhã đi.”
Tần Chí Thành nói: “Nếu nó không mang con trai của cháu đi tìm phụ nữ thì ông cũng không thèm quan tâm nó làm gì. Cháu ở bên ngoài thường xuyên nên không biết, thằng nhóc này đã đưa mấy người con trai của cháu đi tìm đàn bà.”
Diệp Thiên tức giận trừng mắt.
Tần Lâm Văn sợ tới mức trốn trong phòng không dám ra ngoài khiến mọi người bật cười.
Sau khi hỏi thăm, tất cả đều tỏ ý muốn đi.
Vì vậy, Diệp Thiên lấy tro của Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng ra và đổ tro của họ xuống đất.
Cả hai người này đều là người phàm.
Mà Chân Tiên thực sự có thể từ tro cốt của người chết mà làm thành da thịt.
Hơn nữa, Diệp Thiên từ lâu đã vượt ra ngoài cảnh giới của Chân Tiên thực sự, đã là Kim Tiên cấp cao hơn, cũng được gọi là bất tử thiên địa.
Vì vậy, việc làm xương cốt người phàm biến thành da thịt cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chẳng bao lâu, dưới sự thúc giục của tiên pháp Diệp Thiên, tro cốt của Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng dần dần hình thành một bộ xương.
Sau khi tạo thành hai bộ xương hoàn chỉnh, dưới sự thúc giục của tiên pháp Diệp Thiên thì máu thịt từ từ hình thành.
“Đi lấy hai bộ quần áo đến.”
Diệp Thiên ra lệnh.
Rất nhanh sau đó, Thiên Hà Kiếm Tiên mang đến với hai bộ quần áo và mặc quần áo cho hai người Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng vẫn chưa hoàn toàn hình thành da thịt.
Khoảng một phút sau.
Da thịt của hai người đàn ông đều đã được hình thành đầy đủ, da dẻ trắng trẻo, như thể họ còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Nhưng mà diện mạo vẫn y như xưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!