Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ở Địa Giới không giống như ở Thiên Giới.

Mạng truyền âm ở dưới Địa Giới phát triển là bởi vì nó không bị giới hạn bởi Thiên Đạo Pháp Tắc, ở một cái tinh cầu thì có thể gửi âm thanh truyền đến bất kỳ người nào ở bất kỳ nơi nào, chỉ sau vài giây là có thể nhận được truyền âm.

Giống như việc thực hiện cuộc gọi trên Trái Đất, chỉ cần quay số điện thoại của ai đó thì bất kể đang ở đâu, chỉ cần có tín hiệu là điện thoại sẽ đổ chuông.

Thực ra, trước đây thì Thiên Giới cũng giống như vậy.

Tuy nhiên, vì Hồng Quân thống trị Tam Giới và thay đổi Thiên Đạo Pháp Tắc nên việc truyền tin của Thiên Giới đã bị hạn chế, chỉ có thể truyền tin trong một phạm vi nhất định. Nếu truyền tin vượt quá khoảng cách quy định thì không thể truyền đi đến người kia được. Chuyện như vậy là vì mạng lưới truyền âm quá phát triển sẽ thích hợp cho việc thương lượng tạo phản.

Mà việc truyền âm bị hạn chế dẫn đến việc không thể truyền âm giữa mỗi bộ châu, điều này có thể tránh được việc khởi nghĩa vũ trang xảy ra.

Mà Địa Giới thì lại không có hạn chế này. Do đó, nếu Tử Vi Tinh gửi một đường truyền âm đến bất cứ đâu, nó có thể được truyền đi trong vòng ba giây.

Hiện tại sáu Tiên Đế đã kiểm soát toàn bộ Tử Vi Tinh, có thể nói toàn bộ Tử Vi Tinh đều thuộc về sáu Tiên Đế, bọn họ đã bố trí hàng tỷ người trinh sát, tức là trinh sát viên trên khắp Tử Vi Tinh. Vì vậy, mọi việc điều binh của chín đường đều nằm trong tay của sáu Tiên Đế. Nói cách khác, sáu Tiên Đế có thể biết rõ ràng chín đạo quân đang đi từ hướng nào, có bao nhiêu nhân mã, tốc độ hành quân như thế nào và đã tới nơi nào.

Nhưng chín đạo quân thì khác, bọn họ vừa mới đến nên không có trinh sát, vì lý do này nên bọn họ không hiểu rõ tình hình của đối phương. Tuy nhiên tất cả họ cũng đã cử các trinh sát đi điều tra.

Lúc này, Lạc Lạc đã dẫn đầu đội ngũ. Anh ấy đang di chuyển với tốc độ một triệu km một giờ. Tốc độ hành quân này có thể coi là một cuộc hành quân thần tốc.

“Trinh sát trưởng.”

Bên trong lều lớn đang di chuyển cùng đại quân, Lạc Lạc hô lên.

“Có mạt tướng!” Trinh sát trưởng chạy tới.

Trinh sát trưởng là đội trưởng đội điều tra và cũng là đội trưởng đội tình báo, ông ta phụ trách các trinh sát của đại quân và nhân viên liên lạc chịu trách nhiệm về việc truyền âm.

“Người được phái đi trinh sát có tìm được quân địch không?” Lạc Lạc hỏi.

“Thưa Đại Thống Lĩnh, tạm thời không tìm được địch!”

Trinh sát trưởng đáp.

Lạc Lạc hô: “Truyền lệnh xuống cho trinh sát điều tra cả mặt trước và mặt sau của đại quân, phải tiến hành điều tra rải rác. Một khi phát hiện kẻ thù thì hãy báo cáo ngay lập tức, các người có nghe thấy không?”

“Vâng, Đại Thống Lĩnh!”

Lạc Lạc lại nói: “Hai vị phó tướng.”

“Có mạt tướng!” Hai phó tướng bước tới.

Lạc Lạc dặn dò: “Hai người nên theo dõi toàn bộ đại quân và đảm bảo rằng đại quân nằm trong đội hình, đừng bất cẩn. Nếu có kẻ thù xung quanh thì hãy tấn công ngay lập tức, các người có nghe thấy chưa?”

“Vâng, Đại Thống Lĩnh!” Lạc Lạc đang phải chịu áp lực rất lớn.

Đại quân 10 nghìn tỷ!

Anh ấy không dám thả lỏng một chút nào. Có thể nói cả tinh thần của anh ấy đang căng thẳng và anh ấy cũng đang cực kỳ lo lắng.

Bởi vì anh ấy tin rằng anh ấy không chỉ gánh vác hy vọng của ba mình cho anh ấy, mà còn gánh vác sinh mạng của 10 nghìn tỷ binh sĩ, anh ấy sợ bị tấn công và sợ thất bại trong trận đánh vì vậy anh ấy phải thận trọng. Anh ấy tin tưởng rằng cẩn thận thì sẽ đi thuyền vạn năm, chỉ cần cẩn thận thì cho dù đánh trận lớn thì cũng không bại.

Lần đầu tiên dẫn quân, anh ấy đối với bản thân cũng không có yêu cầu cao, chỉ cần không bại trận, chỉ có thể thắng một trận nhỏ là được.

Cách Bảo Bảo 20 triệu km.

Đại quân 10 nghìn tỷ do Hoàng Phủ Tư Thần chỉ huy cũng đang giữ nguyên đội hình và tiến lên với tốc độ tối đa.

Hoàng Phủ Tư Thần đứng bên ngoài lều lớn của đại quân, chắp tay sau lưng, hướng về hướng tiến quân của đại quân, và hỏi: “Các người đã phát hiện ra kẻ thù chưa?”

“Thưa thiếu soái, còn chưa phát hiện ra đối phương.”

Trinh sát trưởng đáp.

Hoàng Phủ Tư Thần dặn dò: “Lệnh cho trinh sát mở rộng phạm vi một triệu km về phía trước, tiến hành trinh sát theo kiểu ủi đất. Nếu có xuất hiện tin tức về địch thì phải báo ngay cho bổn soái.”

“Hai bên trái phải và phía sau đều không cần điều tra sao?”

Trinh sát trưởng hỏi.

Hoàng Phủ Tư Thần nói: “Hai bên là đội của thủ lĩnh Vương Huyền Khôi và anh hai của tôi, họ cách tôi không xa, không cần điều tra. Đây là lãnh địa của kẻ địch, họ hẳn là đã biết rõ về nhất cử nhất động của chúng ta, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của họ.”

“Nếu tôi là kẻ địch thì tôi sẽ không phái một đại quân đến giữa hai đội, rất dễ bị hai bên đánh lui, vì vậy, sẽ không có kẻ địch ở bên trái và bên phải của chúng ta. Hơn nữa kẻ thù cũng sẽ không chọn cách đi vòng ra sau và tấn công chúng ta.”

“Bởi vì theo cái nhìn của bọn họ thì lực lượng của chúng ta đã phân tán, hoàn toàn không cần phải đi vòng để chiến với chúng ta.”

“Theo quân sư nói thì nhân lực của đối phương vượt quá 300 nghìn tỷ. Nếu tôi là thống soái của đối phương thì tôi sẽ phái một ít quân ra, mỗi đạo quân từ ba đến bốn nghìn tỷ trực tiếp tấn công vào chín đường đạo quân của chúng ta. Hoặc là sẽ tập trung vào một đoàn binh rồi tấn công vào đường đạo quân thứ tư hoặc thứ năm, sau đó tiêu diệt hoàn toàn đạo quân thứ tư và thứ năm, rồi ra tay với các đạo quân còn lại.”

“Cho nên bổn soái cho rằng đối phương sẽ trực tiếp đem quân đi ăn chúng ta, sẽ không đánh lén, bởi vì theo cái nhìn của bọn họ thì uy hiếp của chúng ta không lớn, cũng không khó ăn, không cần đánh lén. Do đó, tập hợp các trinh sát dàn ra theo kiểu ủi đất mà điều tra, như vậy thì nhất định có thể nhanh chóng tìm thấy tung tích của kẻ thù.”

Trinh sát trưởng cùng các phó tướng và các tướng lĩnh khác gật đầu.

“Không trách Tôn Thượng đã giao cho tứ đế tử làm thiếu soái! Tứ đế tử có tư duy rõ ràng, bình tĩnh, không có cảm giác căng thẳng hay khẩn trương, để mạt tướng nhìn thấy bóng dáng của Tôn Thượng năm xưa tung hoành thiên hạ, xem ra Tôn Thượng nhìn người vô cùng chuẩn.” Một phó tướng khen ngợi.

Các phó tướng và tướng lĩnh này đều là tướng ban đầu của Bắc Minh Giáo, hai người phó tướng và tướng lĩnh của Lạc Lạc cũng vậy.

Hoàng Phủ Tư Thần cười: “Tôi chưa đánh trận nào lớn cả, so với ba thì tôi còn kém xa lắm. Các người đừng so sánh tôi với ba, nếu thua trận thì sẽ thất vọng lắm đó.”

“Ha ha!”

Các tướng cười.

Mặc dù là anh ấy nói như vậy nhưng mà trong mắt các tướng lĩnh thì dáng vẻ không hề lo lắng hay sợ hãi này của Hoàng Phủ Tư Thần đã nâng tỉ lệ thắng này lên hai phần mười. Không có kiêu ngạo hay hấp tấp, lại có thêm hai phần mười phần thắng, thêm vào Hoàng Phủ Tư Thần có đầu óc tỉnh táo và có thể thay đổi vị trí suy nghĩ và phán đoán chính xác sẽ tăng thêm hai phần mười cơ hội chiến thắng. Cùng với sức mạnh chiến đấu của đại quân, nó có thể tăng thêm hai phần mười cơ hội chiến thắng.

Trước khi trận chiến bắt đầu, họ biết rằng một khi trận chiến bắt đầu, cơ hội chiến thắng có thể lên tới tám phần mười!

Khoảng hai giờ sau.

“Báo cáo!”

Trinh sát trưởng đến báo cáo: “Thiếu soái, trinh sát phát hiện một lượng lớn quân địch xuất hiện ở phía trước 30 triệu km, quân số lên tới khoảng 30 nghìn tỷ. Các tướng lĩnh đi đầu thì tạm thời không rõ, đại quân của họ đang dùng tốc độ nhanh nhất để đối mặt với chúng ta.”

“30 nghìn tỷ?”

Nghe đến con số này thì các tướng sĩ không khỏi sửng sốt.

“Mọi người, bình tĩnh đừng nóng vội.”

Hoàng Phủ Tư Thần nói: “Sức chiến đấu của đại quân chúng ta gấp năm lần sức chiến đấu của kẻ thù, vì vậy không cần phải lo lắng về điều đó.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận