Lúc này, trong ngục Ninh Thiên Thành.
Các con của Tần Liên Tâm, Lạc Lạc, Đóa Đóa, Huân Nhi và Bảo Bảo đã đến ngục để thăm Bảo Bảo cùng với thức ăn trước khi chặt đầu.
Leng keng!
Cửa ngục mở ra.
Bảo Bảo mặc đồ tù binh còng tay quỳ xuống đối với Tần Liên Tâm.
“Mẹ, con bất hiếu, sau này không thể hiếu thuận với mẹ được nữa.”
Tần Liên Tâm lau khô nước mắt liền bật khóc, ôm chặt Bảo Bảo vào lòng, bắt đầu khóc.
“Bảo Bảo, mẹ chịu không nổi, mẹ không nỡ rời xa con!””
“Con cũng không nỡ rời xa mẹ, không nỡ rời xa phụ hoàng, còn có Huân Nhi cùng con của con, nhưng mà con...”
Nói đến đây, Bảo Bảo cũng khóc lên.
Hai mẹ con ôm nhau khóc.
Lạc Lạc, Huân Nhi, Đóa Đóa và đứa trẻ đều đang lau nước mắt.
Sau khi khóc lóc thảm thiết, Tần Liên Tâm để Huân Nhi mang đồ ăn lên.
“Bảo Bảo, ăn no để còn lên đường.” Tần Liên Tâm che miệng khóc nói.
Bảo Bảo an ủi: “Mẹ đừng khóc, con trai không sợ chết, là do con trai không chí tiến thủ nên đã làm mẹ buồn.”
Anh ấy nói thì nước mắt đầm đìa, rồi ăn bữa ăn cuối cùng chuẩn bị chém đầu.
Huân Nhi vừa khóc ở bên vừa hầu hạ Bảo Bảo ăn.
Sau khi đã cơm nước no nê, Bảo Bảo nắm tay Huân Nhi, mỉm cười nói với cô ấy: “Huân Nhi, anh có lỗi với em, để em phải chịu khổ cùng anh.”
Huân Nhi không nói, nhào vào trong vòng tay của Bảo Bảo, khóc đến chết đi sống lại,
Bảo Bảo an ủi: “Sau khi anh đi, em hãy nuôi con và chăm sóc mẹ thật tốt, sau này nếu gặp được người đàn ông tốt thì hãy nói với mẹ anh, rồi em hãy tái hôn, anh sẽ không trách em đâu.”
Huân Nhi lắc đầu khóc: “Em sẽ không tái hôn, đời này làm phụ nữ của anh, vĩnh viễn là phụ nữ của anh. Nếu như anh đi, em sẽ làm góa phụ, nuôi con cho anh, chăm sóc cho mẹ anh và không bao giờ tái hôn.”
Bảo Bảo nghe vậy rất vui mừng, nói với các con: “Lớn lên phải hiếu thảo với mẹ và bà, không được trách ông nội, biết không?”
“Con không!”
Một đứa bé tức giận nói: “Là ông nội muốn giết ba của con, con không nhận ông ấy là ông nội nữa, ông ấy là kẻ xấu, con...”
Chát!
Bảo Bảo tát đứa bé và nghiêm khắc quát: “Con không được phép đối xử với ông nội như vậy, ông ấy không phải là người xấu!”
“Vậy tại sao ông ấy lại giết ba con?” Đứa trẻ khóc, che mặt.
Bảo Bảo gầm lên: “Chính ba con đã làm điều sai trái, chính ba con đã làm khó ông nội con. Ông nội con không còn cách nào khác ngoài việc giết ba, nếu con có cách khác thì ông nội sẽ không giết ba.”
“Các con đều nhớ kỹ cho ba, không được hận ông nội. Nếu ai dám hận ông nội của các con thì không phải là con của ba nữa, đã nghe rõ chưa!”
Mấy đứa trẻ vừa khóc vừa gật đầu.
Sau đó Bảo Bảo cảm thấy đau lòng và dỗ dành đứa con trai bị mình tát.
Sau đó, anh ấy nói với Lạc Lạc và Đóa Đóa: “Lạc Lạc, Đóa Đóa, sau khi anh cả không còn nữa, tâm trạng của mẹ nhất định sẽ rất buồn. Hai người nên ở bên và chăm sóc mẹ, đừng để mẹ làm những chuyện ngu ngốc. Hãy cố gắng để mẹ ra khỏi bóng tối càng sớm càng tốt, biết không?”
“Ngoài ra, chính quyền là một con dao, đừng chạm vào nó nữa. Lạc Lạc con dao này không tốt lắm, không cẩn thận sẽ cắt vào cổ mình nên là nếu phụ hoàng giao cho em quyền lực thì em cứ làm người vô năng, mặc người ta nói là bất tài, thà bị chê cười còn hơn là di động con dao này. Nếu phụ hoàng đế thấy em bất tài thì sẽ rút lại con dao này.”
“Anh cả là bài học xương máu, vì lẽ đó nên em phải cẩn thận. Mẹ đã mất anh rồi, cũng không thể để mất thêm em nữa, nếu vậy thì mẹ thật sự không sống nổi. Hãy chăm sóc mẹ thật tốt, em có biết chưa?”
Lạc Lạc vừa khóc vừa gật đầu: “Em biết rồi anh cả, mọi chuyện em sẽ nghe lời anh, nhất định sẽ bảo vệ bản thân, chăm sóc mẹ.”
“Vậy là tốt.”
Bảo Bảo cười nhẹ nhõm nói với Đóa Đóa: “Em gái, sau này hãy dành thời gian cho mẹ nhiều hơn, đừng trách phụ hoàng biết không?”
Đóa Đóa gật đầu: “Anh Bảo, em biết rồi.”
Lúc này Vương Huyền Khôi dẫn người vào ngục.
“Đại đế tử, sắp hết giờ hành hình rồi, xin hãy đi với chúng tôi.” Vương Huyền Khôi nói.
Bảo Bảo cười cười, vươn hai tay.
Ngay lập tức có những người lính để tay anh ấy vò cùm và đưa anh ấy ra khỏi ngục giam.
“Đừng giết con của tôi! Đừng giết con của tôi...”
Tần Liên Tâm vừa khóc vừa muốn ngăn cản, nhưng mà lại bị rất đông thị vệ ngăn lại.
Sau đó Bảo Bảo được Vương Huyền Khôi đưa ra khỏi ngục và áp giải đến nơi hành quyết.
“Ôi, thật đáng tiếc, đại đế tử tốt!”
“Đại đế tử có tấm lòng nhân từ, nhưng mà đáng tiếc là nó có một người phụ hoàng có trái tim bằng đá, nếu không đại để tử nhất định sẽ được dân chúng yêu mến.”
“Đúng là người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm! Đại đế tử tốt như vậy thật sự là không nên chết, cái thứ tên Diệp Bắc Minh chết tiệt, quá độc ác rồi!”
Xe tù của Bảo Bảo chạy ngang qua, không thấy người dân hai bên đường ném trứng thối hay lá rau thối, tất cả đều thở dài và tỏ ra bất bình cho Bảo Bảo.
Hơn nữa còn có nhiều người mắt đỏ hoe.
Khi đi ngang qua một con đường.
“Giết chúng và cứu đại đế tử!” Có một tiếng hét lớn.
Sau đó, những người mặc đồ đen dày đặc bay ra từ các cửa hàng ở hai bên đường phố và giết chết những người bảo vệ.
“Giết cho tôi!” Vương Huyền Khôi đã ra lệnh.
Các Tà Vương và các trưởng lão dưới quyền đều ra tay tàn sát những người áo choàng đen.
Rất nhanh sau đó, các nhóm người mặc đồ đen đã bị tấn công rơi xuống mặt đất.
“Đừng quan tâm đến tôi! Các người đừng quan tâm đến tôi! Giải tán! Giải tán nhanh lên!”
Bảo Bảo lo lắng hét lên: “Tôi biết các người là dư nghiệt của thất giáo, đừng liều mạng cứu tôi, hãy sống sót quên hết hận thù, đừng gây chuyện nữa, nếu không sẽ hại người hại mình đó!”
Sau khi xông lên rất nhiều lần nhưng không giết được đám người Vương Huyền Khôi, những dư nghiệt bắt đầu lần lượt rút lui.
“Đừng đuổi theo, đừng để bị trúng kế điệu hổ ly sơn, tiếp tục hộ tống đại đế tử đi hành quyết!” Vương Huyền Khôi hét lên.
Nhân mã mênh mông cuồn cuộn tiếp tục tiến lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!