Trên chiến hạm chính khởi hành đến Thiên Khải Tinh, Hoàng Phủ Tư Thần đứng trên boong trong bộ giáp đen, quét mắt nhìn đại quân hùng mạnh phía sau. Anh ấy rất phấn khích khi được tham chiến và anh ấy ước được đến Thiên Khải Tinh ngay lập tức để đánh cho hết cơn nghiện.
Ban đầu nghĩ, phản công Tử Vi Tinh đó sẽ là một trận chiến khốc liệt, anh ấy sẽ trên chiến trường dẫn quân của mình xông pha,
Cuối cùng, hai trận chiến đã xảy ra, một là trận đụng độ, một là trận giải cứu, cuộc chiến kết thúc trước khi anh ấy chơi cho đã nghiện.
Anh ấy không hài lòng, muốn đánh nhau thêm nhưng mà lại không có cơ hội.
Nhưng anh ấy không ngờ rằng phụ hoàng sẽ cho anh ấy một cơ hội khác sớm như vậy và đó sẽ là một chuyến xuất chinh đến tinh vực khác nên anh ấy đặc biệt hào hứng. Đặc biệt cảm ơn phụ hoàng đã cho anh ấy cơ hội.
Vốn dĩ phụ hoàng muốn giết anh cả của anh ấy, anh ấy đi khuyên can, phụ hoàng lại đánh cho anh ấy một phát rồi nôn ra máu. Điều này khiến anh ất rất khó chịu, nghĩ rằng sau khi phụ hoàng đăng cơ thì anh ấy sẽ trở về Thiên Hoang Tinh, không cùng người cha máu lạnh này ở cùng nhau nữa.
Ai có thể nghĩ đến phụ hoàng lại cho anh ấy cơ hội để dẫn binh đi đánh trận.
Kết quả là, sự bất bình của anh ấy đối với phụ hoàng của mình đã giảm bớt.
“Thiếu soái, Tôn Thượng rất coi trọng ngài, lần đầu tiên chiến đấu ở tinh vực khác liền để cho thiếu soái chỉ huy. Có thể thấy trong mắt Tôn Thượng thì tài năng quân sự của thiếu soái đã được khẳng định.” Lâm Bá Thiên mặc áo giáp vàng, cười nói.
Lần này, Hoàng Phủ Tư Thần là chủ soái và Lâm Bá Thiên là phó soái.
Năm đó, cũng chính Lâm Bá Thiên và Hoàng Phủ Tư Thần đã đánh Thiên Khải về sau đó phản công thế giới Tinh Hà Trung tâm trong vũ trụ, vì vậy Diệp Thiên đã cho họ cơ hội để hợp tác một lần nữa.
“Tôi chỉ là mình thật may mắn, trên chiến trường phản công có thể đánh một trận khá đẹp, nhưng mà với phó soái Lâm thì tôi vẫn là một người mới. Lần này xuất chinh chúng ta lại không có sự tiếp viện nào, nếu tôi không chiến đấu tốt và chỉ huy không đúng thì phó soái Lâm phải kịp thời sửa sai, kẻo thất bại làm phụ hoàng tôi thất vọng. Sau này tôi cũng không còn mặt mũi nào mà quay lại gặp phụ hoàng nữa.” Hoàng Phủ Tư Thần cười nói.
Lâm Bá Thiên cười nói: “Tôi đã đi theo Tôn Thượng mười mấy vạn năm, đã đánh trận với Tôn Thượng rất nhiều rồi. Mắt nhìn người của Tôn Thượng vô cùng tốt, ngài ấy dám để cho ngài dẫn binh viễn chinh thì hẳn là đã nhìn ra ngài có thực lực đó.”
“Hơn nữa, hổ phụ không sinh khuyển tử. Thiếu soái cứu thoải mái mà chỉ huy, tôi tin tưởng thiếu soái nhất định có thể mang chiến thắng trở về!”
Hoàng Phủ Tư Thần mỉm cười: “Tôi cũng hy vọng như vậy.”
Đúng lúc này, công chúa Thiên Khải nhảy nhót vui vẻ lại đó, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Tư Thần, hỏi: “Anh tên là Diệp Tư Thần?”
Ban đầu, Hoàng Phủ Tư Thần rất khó chịu với công chúa Thiên Khải.
Dám ở trong một dịp long trọng như vậy mà khiêu chiến với phụ hoàng anh ấy, nếu không phải phụ hoàng thương hoa tiếc ngọc thì anh ấy đã giết chết công chúa Thiên Khải từ lâu rồi.
Nhưng mà vì công chúa Thiên Khải, anh ấy mới có cơ hội lãnh binh đi đánh trận vì vậy thái độ của anh ấy đối với cô ta cũng thay đổi, anh ấy nói: “Tôi tên là Hoàng Phủ Tư Thần.”
“Cái gì?”
Công chúa Thiên Khải ngạc nhiên nói: “Phụ hoàng của anh là họ Diệp, anh sao lại mang họ Hoàng Phủ?”
“Tôi mang họ của mẹ tôi.”
“Ồ.” Công chúa Thiên Khải gật đầu và cười nói: “Tôi tên là Tô Tử Nhiễm, năm nay tôi 8633 tuổi rồi.”
“Lão yêu bà.” Hoàng Phủ Tư Thần nói.
“Cái gì?” Tô Tử Nhiễm sửng sốt: “Anh gọi tôi là lão yêu bà?”
Hoàng Phủ Tư Thần gật đầu.
Tô Tử Nhiễm tức giận đến nỗi lồng ngực run lên, giống như sắp nổ tung, tức giận nói: “Ta hơn 8000 nghìn tuổi đã là Hợp Đạo đại thành, ở trên Thiên Khải tinh vực có thể nói là thiên chi kiều nữ. Toàn bộ Thiên Khải Tinh cũng không thể tìm ra được ba người phụ nữ giỏi hơn tôi.”
“Hơn nữa tôi còn trẻ đẹp như vậy mà anh còn dám nói tôi là lão yêu bà, anh quả thật là đáng ghét mà!”
“Có dám nói cho tôi biết anh bao nhiêu tuổi không!”
Hoàng Phủ Tư Thần nói: “Tôi chưa được trăm tuổi.”
“Cái gì?”
Tô Tử Nhiễm lại sững sờ, đôi mắt cô ta mở to, không dám tin nói: “Cậu còn chưa tới 100 tuổi mà phụ hoàng cậu dám để cho cậu dẫn binh đi đánh trận, phụ hoàng cậu cũng quá hài hước đi!”
“Tôi xem như là biết rồi.” Cô ta gật đầu: “Cậu là do dựa vào mình là đời thứ hai có gia cảnh, có ba làm Tiên đế. Nếu không thì đừng nói đến dẫn binh đi đánh giặc, cậu làm binh lính cũng không đủ tư cách.”
“Cậu còn dám nói tôi là lão yêu bà, cậu chính là một thằng nhóc!”
“Làm càn!”
Lâm Bá Thiên hét lên: “Một người phụ nữ đến từ một tinh vực bé nhỏ như cô làm sao dám coi thường đế tử của chúng tôi như thế, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Nói thật cho cô biết bệ hạ tôi là một thiên tài hiếm có trong, chỉ mất 400 nghìn năm đã tu luyện đến Thái Hư Cảnh đại viên mãn, bởi vì khi độ kiếp bị thất đế của Tử Vi Tinh công kích cho nên ngài ấy lên Thiên Giới và mượn cơ thể trong một trăm năm rồi tu luyện một đường đến Thái Ất Kim Tiên.”
“Hơn một chục người con của bệ hạ tất cả đều là thiên tài trong số các thiên tài. Đại đế tử, nhị đế tử đều chưa đầy 100 tuổi và họ đang nằm ở Thiên Huyền Cảnh, tứ đế tử nhỏ hơn một chút nhưng mà đã là Thiên Huyền Cảnh đại thành, thực lực cao hơn đại đế tử và nhị đế tử, chỉ đứng sau đại công chúa.”
“Hơn nữa, trong cuộc phản công chống lại Tử Vi Tinh, tứ đế tử đã dẫn đầu một đại quân 10 nghìn tỷ quân đấu với 30 nghìn tỷ quân của kẻ thù, không để mất một binh sĩ nào và bắt được 25 nghìn tỷ tù binh khiến Tử Vi Tinh vô cùng chấn động, thậm chí ngay cả lão tướng như tôi cũng khâm phục không thôi.”
“Làm sao cô lại dám nói tứ đế tử là người thế hệ thứ hai dựa vào gia cảnh, không có bệ hạ thì tứ đế tử còn không đủ tư cách làm binh lính. Nếu như ngài ấy còn không đủ tư cách làm binh lính thì cô thậm chí còn không đủ tử cách để làm người.”
“Mau xin lỗi tứ tứ đế tử, nếu không thì tôi sẽ san bằng Thiên Khải Tinh của cô!”
Tô Tử Nhiễm đã vô cùng chấn động!
Hoàn toàn sợ ngây người!
Như thể một bức tượng đang đứng đó, chết lặng.
Anh ấy chưa tới trăm tuổi mà đã là Thiên Huyền Cảnh đại thành rồi?
Hơn nữa với một đại quân 10 nghìn tỷ mà không để mất người lính nào bắt lấy hơn 20 nghìn tỷ quân địch.
Trời ạ! Điều này cũng quá đáng sợ rồi!
“Thôi được rồi.”
Hoàng Phủ Tư Thần xua tay: “Người không biết thì không có tội, huống hồ cô ta nói cũng không sai, nếu không có phụ hoàng tôi thì khi tôi mới 100 tuổi quả thực tôi còn không đủ tư cách làm người lính quèn tại Tử Vi Tinh.”
“Sở dĩ tôi có được sức mạnh ngày hôm nay là do phụ hoàng tôi cho tôi Đạo Nguyên Thánh quả, thánh quả đại đạo, Đá Nữ Oa, cùng các loại tài nguyên tích thụ thành, nếu không sợ rằng tôi bây giờ còn không phải là Kim Đan nữa.”
Lâm Bá Thiên đã nghe thấy điều này thì mới không thèm quan tâm đến Tô Tử Nhiễm này nữa.
“Tôi thực sự ghen tị với cậu vì có một người phụ hoàng lợi hại như vậy!”
Đôi mắt ước ao của Tô Tử Nhiễm có thể rỉ ta máu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!