Người đến là Diệp Thiên, hai tay bắt chéo sau lưng, cùng Đóa Đóa bước ra ngoài.
“Ngươi nói cái gì?”
Gia chủ Trương nhíu mày hỏi lại: “Tiết Nghĩa Sơn có thể được sắc phong công tước ư?”
“Ừm.” Diệp Thiên gật đầu nói: “Rất có thể được phong là công tước, cho dù không thể là công tước thì 100% cũng có thể trở thành hầu tước.”
Phụt!
Mọi người trong gia tộc họ Trương sửng sốt trong chốc lát, sau đó đều nở nụ cười.
“Ta nói người họ Diệp kia, ngươi đang nói giỡn sao? Ngươi có biết ở đại lục Thiên Thánh này khó khăn như thế nào thì mới có thể được sắc phong sao? Người đó phải có cống hiến không thể xóa nhòa cho nhân tộc thì mới có thể được sắc phong làm hầu tước. Tiết Nghĩa Sơn này ngoài việc tu luyện ra thì chỉ có thể bán vải và thỉnh thoảng đi dụ dỗ con gái tôi thôi, cậu ta thì có thể có cống hiến gì nổi bật chứ? Đừng nói là hầu tước, cho dù là cái huân tước thì cậu ta cũng không đủ tư cách để được sắc phong!” Gia chủ Trương cười đến đỏ mặt.
Trương Nhược Vân cũng nói: “Anh Diệp, có thể ở trong tinh vực của anh sắc phong hầu tước rất dễ dàng, nhưng mà ở đại lục Thiên Thánh thì thật sự rất khó có thể phong hầu tước đó. Có vô số người đã dốc hết cả một đời thậm chí là cũng không thể lấy được cái huân tước. Cho dù có bỏ nhiều tiền để mua thì cũng không thể mua được tước vị, vì vậy việc Nghĩa Sơn được sắc phong là điều tuyệt đối không thể xảy ra.”
“Không phải tôi coi thường Nghĩa Sơn, bởi vì để được sắc phong hầu thước này thực sự còn khó hơn lên trời. Trong số một chục nghìn tỷ người cũng chỉ được có mấy trăm người thôi.”
Tiết Nghĩa Sơn cười, nắm lấy tay Trương Nhược Vân, nói: “Nhược Vân, đừng nản chí, có lẽ thật sự rất có thể.”
“Lấy móng vuốt của cậu đi!”
Giáo chủ Trương hất tay Tiết Nghĩa Sơn ra và hừ lạnh: “Tôi nghĩ cậu bị cái tên họ Diệp này tẩy não rồi, vậy mà cậu còn cảm thấy mình đủ tư cách được sắc phong hầu tước. Nếu cậu có thể phong hầu bái tướng thì tôi sẽ quỳ xuống dập đầu gọi cậu là ba, thật sự là không biết tự lượng sức, ảo tưởng!”
Dứt lời thì ông ta kéo Trương Nhược Vân định dẫn người rời đi.
Tiết Vĩnh Quý chạy ra: “Gia chủ Trương nếu ông không gả Nhược Vân cho con trai tôi thì hãy mau trả sính lễ đây!”
“Các người không biết tôi có biệt hiệu là tỳ hưu chỉ có vào chứ không có ra sao? Đồ vật đã giao cho nhà họ Trương của tôi mà còn muốn lấy lại à, không có cửa đâu!” Ông ta nói mà không nhìn lại.
Tiết Vĩnh Quý muốn đuổi theo để nói chuyện cho rõ ràng, nhưng lại bị Diệp Thiên ngăn lại.
“Khi Nghĩa Sơn được phong tước thì ông ta sẽ liếm mặt đến để nịnh bợ thôi.”
Ba ngày sau.
Hoàng Đô.
Tại cuộc họp của triều đình, hoàng đế đang thảo luận các vấn đề quan trọng về biên giới với các quan chức.
Đúng lúc này, một người thị vệ cầm theo một gói hàng bước vào.
“Bệ hạ, có người bên ngoài cung điện gửi đến một gói hàng, nói rằng nó là do Tiết Nghĩa Sơn, con trai của nhà họ Tiết ở Vân Châu Thành gửi đến. Nghe nói là đồ trong gói là bảo vật do Tiết Nghĩa Sơn sáng chế ra, ít nhất có thể mang đến thu nhập hàng chục nghìn tỷ cho nhân tộc mỗi năm.”
“Ồ.”
Khi hoàng đế của con người nghe thấy điều này, đôi mắt của ông ta sáng lên.
Các văn võ bá quan cũng vô cùng kinh ngạc.
“Mở ra xem xem!”
Hoàng đế của con người nhanh chóng nói.
Phải biết rằng, thu nhập ngân khố của nhân tộc chưa tới hàng chục nghìn tỷ trong vòng mười năm rồi. Việc phát minh ra thứ có thể tạo ra thu nhập hàng chục nghìn tỷ n cho nhân tộc mỗi năm này vô cùng hấp dẫn!
Rất nhanh sau đó, một thái giám bước từ phía sau ngai vàng và mở gói hàng đó ra..
Bên trong, có hàng trăm lá bùa, cùng với một bức thư.
“Bệ hạ, đó là hàng trăm tờ bùa chú và một bức thư.” Thái giám nói.
Hoàng đế của con người nói: “Đọc trước nội dung bức thư.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Viên thái giám mở phong thư, rút ra bức thư và đọc: “Hoàng đế của con người, nhân tộc tuy nhiều người, nhưng mà lại không giàu có, hàng năm chúng ta muốn tìm tài nguyên thì đi thần tộc, muốn mua lượng lớn đan dược thì đi tiên tộc, tiền tài đều bị người ta thu vào túi. Mà nhân tộc chúng ta lại không thể đem ra cái gì đó để kiếm lại tiền từ các tộc khác. Vì lý do này nên thảo dân lo lắng rằng việc chấn hưng bá nghiệp của nhân tộc sẽ khó thành, điều này cũng làm cho thảo dân thường thường mất ngủ. Thảo dân vẫn muốn tạo ra thứ gì đó để góp phần chấn hưng bá nghiệp của nhân tộc.”
“Sau hàng nghìn năm, mấy trăm nghìn ngày đêm nghiên cứu thì cuối cùng thảo dân cũng nghĩ ra một loại bùa tăng tốc. Nếu triều đình sản xuất quy mô lớn và độc quyền kinh doanh loại bùa này thì nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ thần tộc, ma tộc, tiên tộc, và yêu tộc!”
“Do khả năng của thảo dân có hạn, loại bùa tăng tốc này chỉ có ích cho những tu sĩ ở dưới Thái Ất Cảnh. Nó có thể tăng gấp đôi tốc độ, nhưng với Thái Ất Cảnh sẽ không có tác dụng. Hiện thần đã dâng bùa này cho bệ hạ rồi, bệ hạ hãy để cho các đại thần thử tác dụng của bùa chú này. Nếu như bệ hạ cảm thấy nó hữu dụng thì có thể phái người mang thánh chỉ đến nhà họ Tiết để nhận phương pháp làm bùa tăng tốc. Thảo dân cũng sẽ cố gắng hết sức để tạo ra một lá bùa cho người trên Thái Ất Cảnh có thể gia tăng tốc độ vào một ngày nào đó trong tương lai.”
“Phương pháp sử dụng bùa tăng tốc như sau, chỉ cần đọc nhanh cấp cấp như luật lệnh tăng tốc là được.”
Lúc này, thái giám đã đọc xong lá thư.
Mà trên dưới triều định cứ như có bom tấn rơi xuống, trong nháy mắt đã sôi sùng sục!
“Trời ạ, có thật không, có thể gia tốc bằng bùa?”
“Nếu đây là sự thật thì lá bùa này sẽ bán được rất nhiều, nhân tộc có thể thu được rất nhiều tài nguyên!”
“Trên đại lục Thiên Thánh, có rất ít Thái Ất Cảnh. Thái Ất Cảnh không dùng được cũng không sao, dưới Thái Ất Cảnh có thể sử dụng là được, phát minh này quá tuyệt vời!”
Hoàng đế của con người cũng rất cao hứng, lập tức chạy khỏi ngai vàng, trong tay nắm lấy trăm bùa tăng tốc, như được bảo vật, sau đó nói: “Lại đây, các vị đại thần Thái Hư Cảnh viên mãn lại đây.”
Hơn hai mươi đại thần và tướng lĩnh ở Thái Hư Cảnh đã đến trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế của con người đưa cho mỗi người một bùa tăng tốc, nói: “Phương thức sử dụng là đọc nhanh cấp cấp như luật lệnh tăng tốc, các người đi ra ngoài dùng cho trẫm xem có thể tăng tốc không, còn có nếu có thể tăng tốc thì kéo dài bao lâu!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Hơn hai mươi đại thần và tướng lĩnh Thái Hư Cảnh cầm bùa tăng tốc bước ra khỏi triều, hoàng đế của con người cùng nhiều quan đại thần đi theo để chứng kiến kỳ tích.
“Cấp cấp như luật lệnh tăng tốc!”
Hơn 20 đại thần đều nói.
Giây tiếp theo!
bùa tăng tốc trong tay họ bốc cháy mà không cần lửa.
Rất nhanh sau đó, họ cảm thấy một luồng năng lượng bùng nổ bao trùm lấy cơ thể khiến họ nhẹ như một con én.
Sau đó.
Xoẹt!
Hơn 20 đại thần và công nhân lập tức bắn về phía khoảng không, hết tốc lực tiến về một hướng.
Vừa nhìn…
“Trời ơi!”
Những đại thần Thái Hư Cảnh đều sững sờ.
“Tốc độ này quá nhanh, thật sự là đã tăng tốc!”
“Chắc chắn có thể tăng tốc, e rằng còn có tốc độ gấp đôi!”
“Thái Hư Cảnh không thể bay với tốc độ này, đó chắc là tác dụng của bùa tăng tốc!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!