Vừa dứt lời.
Một ông già uy nghiêm mặc áo choàng hoa lệ, ngồi trên long liễn do chín con rồng kéo, bay vào đại sảnh, đáp xuống bên cạnh ngai vàng của tiên hoàng.
Nhất thời thì tất cả các văn võ bá quan của cả triều đều cúi đầu chào.
“Tham kiến Thái Thượng Hoàng!”
Ngay cả tiên hoàng cũng bước lên khỏi ngai vàng và cúi đầu trước hành lễ: “Thái Thượng Hoàng!”
“Tất cả đều miễn lễ.”
Thái Thượng Hoàng phất tay áo, sau đó hỏi: “Làm sao vậy, vội vàng gọi ta đến làm gì?”
“Thái Thượng Hoàng, chính là như vậy.” Tiên hoàng nói: “Trong mắt Tiêu Dao Vương không có triều cương và coi thường nhi thần. Vì một người văn nhân chỉ mài mực múa bút mà sỉ nhục nhi thần là ngu ngốc trước mắt rất nhiều người, bất chấp thánh chỉ và giết đi nô tài của nhi thần.”
“Bình Tây Vương đưa ông ta vào cung mà ông ta còn ở trong triều, trước mặt bá quan văn võ, lại sỉ nhục con là hôn quân.”
“Nhi thần muốn trừng phạt ông ta thật nặng, ông ta còn không phục, còn muốn gọi Thái Thượng Hoàng ra ngoài. Ông ta nói chỉ khi Thái Thượng Hoàng kết tội ông ta thì mới có thể khiến ông ta phục! Vì lý do này, nhi thần đã phái người đi mời Thái Thượng Hoàng đến điện.”
Nghe xong chuyện này thì Thái Thượng Hoàng hơi tức giận, nhìn Tiêu Dao Vương, lạnh lùng nói: “Hoàng đệ, ngươi thật quá đáng, cho rằng ta để cho ngươi làm phụ chính đại thần thì ngươi có thể tùy tiện hành động, nói năng lung tung, khinh thường triều cương, không đem tiên hoàng để vào mắt sao?”
“Hoàng huynh bình tĩnh!”
Tiêu Dao Vương cũng sợ Thái Thượng Hoàng nên lập tức thành thật nói: “Hoàng huynh, chính là như vậy.”
“Gần đây, trên lãnh địa của tiên tộc xuất hiện một đại văn hào, chỉ trong vài ngày, cậu ấy đã làm ra một trăm bài thơ được dân chúng yêu thơ yêu thích không thôi, bài thơ nào cũng là kiệt tác của thiên hạ. Hầu như bài nào cũng có thể đè bẹp bất kỳ bài thơ nào trong kho thơ của tiên tộc.”
“Thần đệ đối với người này phục sát đất, còn vì mấy bài thơ của cậu ấy mà người từ nhỏ chưa từng say rượu như thần đệ mà uống đến say mèm. Sau khi thần đệ tỉnh lại liền muốn đến thăm vị đại văn tiên này.”
“Kết quả là khi thần đệ đến gặp đại văn tiên thì phát hiện Bình Tây Vương muốn giết đại văn tiên. Thần đệ muốn ngăn cản Bình Tây Vương nhưng mà ông ta không phục, công ta đã chạy đi gặp bệ hạ đến cáo trạng, mà bệ hạ thì không phân biệt tốt xấu đã trực tiếp kết án tử hình cho đại văn tiên một cách bừa bãi. Trong lòng thần đệ đầy bất mãn, bèn tức giận quát mắng tiên hoàng ngu xuẩn, nghe lời vu cáo gièm pha của gian tặc. Mục đích mà thần đệ làm việc này cũng là vì sự phát triển của tiên tộc, nếu không để bệ hạ giết chết đại văn tiên thì sẽ gây tổn thất nặng nề cho tiên tộc!”
“Giết văn nhân thì có thể mang lại cho chúng ta tổn thức gì chứ? Thơ từ này có thể bán lấy tiền hay không?” Bình Tây Vương nói một cách khó chịu.
Tiêu Dao Vương tức giận nói: “Ngươi có thể hiểu cái rắm, thầy Diệp...”
“Thái Thượng Hoàng, ngài nghe đi!” Bình Tây Vương ngắt lời Tiêu Dao Vương và nói: “Ông ta đường đường là Tiêu Dao Vương, là hoàng thúc của bệ hạ, hơn nữa còn là em trai của Thái Thượng Hoàng vậy mà ông ta lại đi gọi văn nhân là thầy, thật sự là làm mất mặt hoàng gia mà!”
“Ngươi...”
“Được rồi!”
Thái Thượng Hoàng ngắt lời hai người họ và hỏi: “Bình Tây Vương, tại sao ngươi lại chạy đi giết văn nhân?”
“Thưa với Thái Thượng Hoàng, chính là cái tên văn nhân này đã giết Ngũ Hành Tiên Quái trong vương phủ của thần nên lúc đó trong cơn thịnh nộ thần mới đi giết hắn.” Bình Tây Vương đáp.
Tiêu Dao Vương lập tức nói: “Hoàng huynh, chuyện là do con trai của Bình Tây Vương đã đưa người đến lấy tài nguyên mà thầy Diệp lấy được từ động Càn Khôn. Hắn cướp giật không được mà ngược lại bị người ta giết, không thể nào trách thầy Diệp được!”
Thái Thượng Tiên hoàng nghe vậy nói: “Trong dân gian từ trước đến nay thì người nào có khả năng lấy được tài nguyên trong động Càn Khôn thì sẽ là của người đó. Bình Tây Vương ngươi làm sao có thể công khai đưa người tới cướp tài nguyên? Đây không phải là phạm pháp sao?”
Bình Tây Vương giải thích: “Thái Thượng Hoàng, những trận chiến gần đây với yêu tộc và ma tộc vô cùng tàn khốc. Muốn thắng trận nên mỗi lần trước khi xuất chinh thì hạ thần đã nói với các tướng rằng, thắng thì có thưởng, để nâng cao tinh thần.”
“Phần thưởng không chỉ là những lời nói suông, chúng phải được quy ra tiền mặt để làm. Tài nguyên của vương phủ đều lấy ra để quy ra tiền mặt, nhưng chúng không được quy ra tiền mặt. Vừa vặn là thần nghe nói rằng người họ Diệp đã lấy được tài nguyên trong động Càn Khôn, vì vậy thần bảo khuyển tử của mình đi gặp anh Diệp để lấy, nhưng mà hắn ta không những không cho mà còn nhục mạ khuyển tử, vì vậy nên khuyển tử đã ra lệnh cướp đi, sau đó thì bị hắn ta giết ngược lại. Trong cơn giận dữ thì thần đã đi giết hắn ta, nhưng mà đã bị Tiêu Dao Vương ngăn cản.”
Thái Thượng Hoàng sau khi nghe lời này gật đầu, tổng kết nói: “Về điểm này, Tiêu Dao Vương không sai, chính là Bình Tây Vương sai, mà Bình Tây Vương cũng là vì tiên tộc, cho dù có sai lầm cũng có thể hiểu được.”
“Sau đó Bình Tây Vương đi tìm tiên hoàng và tiên hoàng đã ra lệnh giết người. Mặc dù phương pháp này cực đoan, nhưng mà việc hoàng đệ xúc phạm tiên hoàng bởi vì việc này thì cũng quá không nên.”
“Là một thành viên của hoàng thất, Tiêu Dao Vương là hoàng đệ của trẫm, là hoàng thúc của tiên hoàng, có cần thiết vì một văn nhân mà làm một điều đáng giận như vậy không?”
Tiêu Dao Vương vội vàng nói: “Hoàng huynh, huynh có chỗ không biết, ngoài việc sáng tác thơ thì thầy Diệp còn có thể luyện đan, đan dược mà cậu ấy chế tạo ra còn có thể đứng đầu của đại lục Thiên Thánh đó!”
Nói đến đây, ông ta lấy ra hai bầu đan dược, nói: “Hai loại đan dược này, một loại là dành cho phụ nữ, có thể làm cho phụ nữ trở nên xinh đẹp như tiên, còn một loại là dùng cho tu sĩ, có thể nâng cao linh giác.”
“Chỉ cần có hai loại đan dược này là có thể khiến cho tiên tộc kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí còn nhiều hơn cả bùa tăng tốc của nhân tộc.”
“Giết người luyện ra đan dược tốt như vậy, không phải là phung phí của trời sao?”
“Thần đệ không tuân theo lời thánh chỉ muốn giữ lại thầy Diệp. Bọn họ nhất định phải giết thầy Diệp, nói rằng đó là ý muốn của bệ hạ, nếu ai chống lại lệnh thì người đó phải bị cắt chức, như vậy thì bệ hạ không phải hôn quân thì là cái gì? Tên thái giám kia không ngừng uy hiếp thần đệ, nếu không giết hắn thì còn giữ lại làm gì?”
Lời nói của Tiêu Dao Vương ngay lập tức gây náo động.
“Thật hay giả vậy? Đan dược này còn kiếm tiền lợi hại hơn bùa tăng tốc của nhân tộc?”
“Nếu như là thật thì đối với tiên tộc mà nói thì đúng là chuyện tốt!”
“Sau khi nhân tộc tạo ra được bùa tăng tốc thì họ đã vơ vét hết của cải và tài nguyên của tất cả các tộc khác. Nếu đan dược này thực sự như lời Tiêu Dao Vương đã nói, chẳng phải chúng ta sẽ có thể kiếm lại tất cả tài nguyên và của cải đã mất sao?”
Thái Thượng Hoàng và tiên hoàng cũng cảm thấy phấn chấn.
“Lời ngươi nói là thật, đan dược này thần kỳ như vậy sao?” Tiên hoàng hỏi.
Tiêu Dao Vương tự hào nói: “Nếu không phải đan dược này thần kỳ như vậy thì thần sẽ không sỉ nhục bệ hạ là ngu ngốc.”
Nói đến đây, ông ta đổ đan dược vào lòng bàn tay và đưa cho từng văn võ bá quan có mặt một viên.
“Các người có thể nếm thử hiệu quả.”
Các văn võ bá quan lập tức uống đan dược.
Ngay sau đó triều đình náo động.
“Trời ạ! Đan dược này thật tuyệt vời!”
“Sau khi uống đan dược này, tôi thấy rằng linh giác của tôi đã được cải thiện rất nhiều!”
“Thực sự là một loại đan dược tốt! Loại đan dược này chỉ có duy nhất trên đại lục Thiên Thánh!”
Nghe những lời bàn tán ấy, Bình Tây Vương không tin nó lại thần kỳ đến thế, đưa tay ra và nói: “Hãy cho ta nếm thử.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!