Khách sạn Thiên Hằng đêm nay vô cùng sôi động, toàn bộ bãi đậu xe đều là xe hơi hạng sang, thậm chí các con đường xung quanh khách sạn cũng được lấp kín bởi toàn là xe sang, điều này đã thu hút hàng nghìn người dân đến xem. "Giang Thành hôm nay thật sự không yên là vì tin tức nhà họ Tần và nhà họ Kim bị sát hại, hơn nữa giờ lại còn có tin nói cao thủ Nhật Bản muốn thách với Thiên, đêm nay khách sạn Thiên Thành long trọng tha hồ mà huyên náo nha?" "Nhìn điệu bộ này xem ra tất cả những người giàu có nhất Giang Thành đều đã tập trung hết ở đây rồi. Có nhiều siêu xe hạng sang quá đi mất." "Không biết nhà họ bị sát hại, Giang Thành ai còn to như một chuyện phối trương như thế
Nhóm người dân thành phố không hiểu mô tế thế nào đều đang túm tụm lại một góc để bài chuyện buôn dưa.
Đột nhiên một giọng nói cao vút vang lên. "Một lũ ngốc, đêm nay chính là ngày bố tôi một bước lên mây. Sau đêm nay Giang Thành sẽ là thế giới nhà họ Ngụy chúng tôi. Đến chuyện này mà các người còn không hiểu thì xứng đáng làm loài bò sát ở tầng lớp thấp nhất của đáy xã hội là đúng rồi!"
Đã nhìn thấy Ngụy Tử Phi đang vụt qua đám đông trên một chiếc siêu xe mui trần, vì không có chỗ đậu xe nên anh ta đậu ngay trước cổng khách sạn rồi nghênh ngang đi vào khách sạn. "Tôi nói ai có ảnh hưởng lớn như vậy. Hóa ra là nhà họ Ngụy "Nhà họ Tần sống chết như thế nào còn chưa rõ, nhà họ Ngụy đã muốn bước lên vị trí trên của nhà họ rồi. Chắc chắn nhà họ Ngụy và nhà họ Tần là đối thủ của nhau. Ngày hôm nay chỉ có thể là ngày kỉ niệm nhà họ Tận diệt vong mà thôi" “Tên đó vừa rồi hình như là Ngụy Tử Phi, là một siêu công tử, nếu nhà họ Ngụy thống lĩnh Giang Thành thì sau này tên này có thể đi tiểu trên đầu mọi người ở cả cái Giang Thành này mất." "Kẻ tiên nhân thì có trời xanh tự an bài, sẽ có một ngày tháng nhóc nhà họ Ngụy này phải chết thảm"
Lúc này ở lối vào thang máy của khách sạn. "Ồ! Đây không phải là cô Thẩm An Kỳ sao?" Ngụy Tử Phi thấy Thẩm An Kỳ ôm một người đàn ông đứng đợi trước cửa thang máy thì liền chào hỏi Thẩm An Kỳ “Hóa ra là cậu Ngụy Tử Phi.” Thẩm An Kỳ cười, cô đến Giang Thành được một thời gian rồi, tự nhiên quen biết Ngụy Tử Phi và một nhóm thiếu gia giàu có hàng đầu Giang Thành thôi. “Haha, cô An Kỳ còn có thể nhận ra tôi, thật vinh hạnh, thật vinh hạnh!” Ngụy Tử Khiên lập tức cao hứng, liền hỏi: “Mà cô An Kỳ, vị này là ai vậy?
Diệp Thiên để râu, tỉa lông mày, tỉa tóc siêu ngắn, sau khi dịch dung lột xác thành một người khác xong thậm chí ngay cả Tần Liên Tâm cũng có thể không nhận ra nổi huống chi là Ngụy Tử Phi. "Anh ấy là anh trai của tôi." Thẩm An Kỳ nói: "Các dự án của gia đình nhà họ Thẩm ở Long Bình về cơ bản đã được giao cho nhà họ Tân và nhà họ Kim. Bây giờ lại có một tai nạn bất ngờ xảy ra đối với hai gia đình này, cho nên dự án đã bị tạm dừng ngay sau đó. Bố tôi nghe được tin tức thì ông ấy đã lập tức cử anh trai tôi tới giúp giải quyết chuyện này, anh tôi cảm thấy trình độ cũng như thực lực của tập đoàn nhà họ Ngụy rất tốt, vừa hay hôm nay chủ tịch Ngụy lại có phải người đến gửi lời mời cho tôi, nên tiện đây tôi đã đưa anh tôi đến xem xét luôn." “Oh thì ra là thế này sao?" Ngụy Tử Phi đột nhiên cười rộ lên sau đó bắt tay Diệp Thiên, tự đắc vỗ ngực nói: "Cậu lớn Thẩm à, anh quả là có con mặt tinh tường. Nhìn toàn bộ Giang Thành này, nhà họ Ngụy của tôi nhất định là độc nhất vô nhị. Sau đêm nay nhà họ Ngụy của tôi sẽ phất lên nhanh chóng ở Giang Thành. Không ai có thể ngăn cản được. Bất kể công trình gì anh cứ yên tâm giao cho nhà họ Ngụy của tôi, chúng tôi hứa sẽ hoàn thành thật tốt cho anh!" “Vậy sao?" Diệp Thiên cười. "Vậy để tôi xem sau đêm nay nhà họ Ngụy có còn tồn tại không, nếu như còn tôi sẽ giao dự án cho nhà họ Ngụy
Ngụy Tử Phi nghe vậy nhất thời trong lòng không vui nhưng vẫn cười nói: "Cậu lớn Thẩm, tôi đoán là có lẽ từ bé anh đã nói tiếng Anh cho nên tiếng Trung hơi mới lạ và khó nói một chút đúng không? Tôi hiểu ý của anh, ý anh không phải là nhà họ Ngụy có còn hay là không, mà là họ Ngụy có ở đó thể quật khởi hay không."
Thẩm An Kỳ lập tức nở nụ cười: "Khả năng nghe hiểu của cậu Ngụy thật sự rất mạnh. Ý của anh trai tôi cũng chính là như thể đó. “Haha, tôi biết ngay là như thế mà." Ngụy Tử Phi nói: “Cậu lớn Thẩm đêm nay để mắt tới nhà họ Ngụy của chúng tôi, nhà họ Ngụy chúng tôi hứa sẽ không để anh thất vọng! “Được, tôi đây vô cùng mong chờ" Diệp Thiên nói
Sau đó ba người cùng nhau bước vào thang máy. Cuối cùng bước vào một sảnh tiệc. Chỉ nhìn thấy sảnh tiệc đã quá đông, ngồi kín hết cả chỗ.
Mọi người đang bắt chuyện với nhau, hầu hết đều là các gương mặt đã xuất hiện trong hôn lễ của Diệp Thiên và Tần Liên Tâm. "Đúng là nhà họ Ngụy vẫn rất có thủ đoạn đó. Cho dù nhà họ Tân gần đây có tuyển được con rẽ mạnh mẽ đến như thế nào chống lưng, cuối cùng vẫn là bị chủ tịch Ngụy đánh bại " "Nhà họ Tần đầu với nhà họ Ngụy thì vẫn là còn non. Một gia tộc dựa vào tuyển con rể để tranh đấu rốt cuộc sẽ không trụ được bao lâu cả "Trước đây tôi làm chuyện có lỗi với nhà họ Tần, lần này nhất định phải nắm bắt cơ hội đi theo nhà họ Ngụy, ở Giang Thành này số một vẫn là chủ tịch Nguy
Nghe các loại câu chuyện tam sao thất bản khác nhau, Diệp Thiên chỉ coi như gió thoảng bên tai, chỉ là một đám cỏ rác mà thôi. Hàn không thèm quan tâm, chỉ cần lật kèo được sang một kết quả khác vậy thì từ trong miệng bọn họ nói ra sẽ lại là một câu chuyện khác, những loại người như thế này Diệp Thiên sống mấy trăm năm đã gặp qua không ít rồi "Ái chà, cậu Ngụy làm thế nào mà lại xuất hiện cùng cô An Kỳ vậy? Còn vị này là ai đây?"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Tử Phi xuất hiện, đám người Hàn Nghị cùng Trần Thiếu Vũ lập tức kéo nhau qua chào hỏi Ngụy Tử Phi cười nói: "Tôi tình cờ gặp cô An Kỳ khi đi thang máy nên đi cùng với họ cùng vào đây luôn. Ả nhân tiện, vị này là anh trai của cô An Kỳ." “Cậu lớn Thẩm
Nhất thời một đám công tử đều chào hỏi với Diệp Thiên rồi tự giới thiệu bản thân.
Cuối cùng theo yêu cầu nhiệt tình của bọn họ, Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ đã ngồi xuống bàn tiệc ở vị trí ngay bên cạnh bàn tiệc của bọn họ. “À đúng rồi, cậu lớn Thẩm. Có phải cô An Kỳ cũng không còn trẻ nữa đúng không?” Hàn Nghị dưới ánh mắt xúi dục của Ngụy Tử Phi thì cũng cười cười nói nói, nhìn về phía Diệp Thiên hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: "Đúng là cũng không còn nhỏ nhắn gì nữa, cũng đã 25 tuổi rồi." “Hai mươi lăm tuổi quả nhiên không còn trẻ, xem ra cô An Kỳ vẫn là vườn hồng còn trống, chưa có ai môn đăng hộ đối đề sánh được." Hàn Nghị tiếp tục hỏi. “Đúng vậy.” Diệp Thiên nói: "Con bé này tiêu chuẩn quá cao cho nên đến tận bây giờ vẫn là một cấu độc thân*. Phận làm anh trai, tôi cũng rất là lo lắng cho đứa em gái này nhưng cũng không còn cách nào cả. (*Cầu độc thân: Ngôn ngữ mạng, Từ để chỉ những thanh niên FA)
Thẩm An Kỳ đã thúc vào eo Diệp Thiên khi nghe thấy hãn nói những lời này: "Ai cần anh phải lo "
Hàn Nghị lập tức nở nụ cười: "Cậu lớn Thẩm à, vậy anh nghĩ thế nào về cậu Ngụy nhà chúng tôi?" Ngụy Tử Phi lập tức ngẩng đầu, ngôi ngay ngắn thẳng lưng vuông góc 90 độ, vểnh tai nghe anh trai An Kỳ đánh giá về mình. Nhưng hạn ta chưa bao giờ nghĩ đến câu nói tiếp theo của Diệp Thiên lại giống như tiếng sấm chớp đánh giữa bầu trời quang, thổi bay toàn bộ bọn họ ra ngoài vũ trụ. “Khuôn con người nhưng dạng con chó, muốn lấy được An Kỳ nhà chúng tôi thì kiếp sau nên đầu thai làm sao nhìn cho nó giống con người một tí rồi tính tiếp
Cả bàn ăn bị bao trùm bởi sự im lặng. Những cậu thiếu gia công tử nhà giàu đó đều chết lặng.
Nụ cười trên mặt Ngụy Tử Phi càng thêm cứng ngắc, vẻ mặt còn xấu hơn chó hoang đứng dưới nắng, từ sắc mặt đỏ bừng đến tải xanh, một ngọn lửa không rõ từ tử chi bốc lên lồng ngực, cảm giác mình sắp nổ tung.
Phụt
Thẩm An Kỳ không nhịn được cười, cô chỉ cảm thấy buồn cười đến đau cả bụng. “Hừ!” Ngụy Tử Phi nổi giận đùng đùng đứng dậy nói: “Chúng tôi đi!
Nếu không phải cha hãn có vị thế thì Ngụy Tử Phi thật sự đã muốn cho vị thiếu gia nhà họ Thẩm này vài phát đấm rồi, đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi! "Anh không nghĩ đến chuyện làm em mất mặt sao, nói chuyện khó nghe như vậy, làm em sặc cả nước miếng." Thẩm An
Kỳ nhìn Diệp Thiên nghiêm túc hỏi. “Cô nghĩ nhiều quá rồi, cuối cùng thì tôi cũng không nên đem cô giao cho một người (sắp) chết được?” Diệp Thiên vừa nói vừa rót cho mình một ly rượu.
Nụ cười trên mặt Thần An Kỳ lạnh nhạt vô hồn, cô giật lấy chai rượu đó trên tay Diệp Trần, rót cho mình một ly rồi nhấp một ngụm. Thật sự rất đau lòng khi thích phải một người đàn ông mà mình không nên thích. "Mẹ kiếp! Tao nghe thấy lời nói đó gần như muốn nổ tung luôn mà không nổ được vậy!" Ngụy Tử Phi sau khi tìm một bàn tiệc khác ở vị trí xa xa ngồi xuống thì bắt đầu nhấp riệu rồi tức giận nói: "Người nước ngoài này thật sự là quá đáng không nói nên lời, không biết nói chuyện chút nào cả!" “Đúng vậy đó, kẻ như vậy mà cũng có thể tiến vào được hào môn giàu có, đúng là gặp quỷ mà!” "Suy cho cùng thì hắn ta vẫn cảm thấy nhà cậu Ngụy không giàu bằng nhà họ Thẩm của hắn ta!" nói ra càng khiến
Một câu nói của tên bạn thân công tử vừa cho Ngụy Tử Phi trở nên tức giận "Đây là Giang Thành. Cho dù nhà họ Thẩm giàu cỡ nào thì họ cũng sẽ ở nước ngoài. Họ có thể làm gì? Đợi sau đêm nay đi, sau khi nhà họ Ngụy quật khởi rồi, tạo sẽ cưỡng bức Thẩm An Kỳ, xem anh em nhà bọn nó còn có thể làm gì được tao!" "Tôi đồng ý!" "Tôi cũng đồng ý!
Lũ công tử bạn thân đều lần lượt giơ tay đồng ý, hơn nữa còn mang theo ý có phúc rồi thì đừng quên mất anh em. "Đến rồi! Chủ tịch Ngụy và chủ tịch Miyazaki đến rồi!" Cũng không biết là ai hét lên.
Đột nhiên cả sảnh tiệc bằng sôi trở nên sùng sục.
Chỉ nhìn thấy Ngụy Thông và Naoto Miyazaki xuất hiện trên sảnh tiệc dưới sự hộ tống của rất nhiều vệ sĩ, khuôn mặt tràn đầy gió xuân vui vẻ, cười không có điểm dừng. “Yên lặng, yên lặng" Ngụy Thông hồ lên hai tiếng khi đứng trước micro.
Sảnh tiệc im lặng trong giây lát.
Vì vậy cho nên ông ta nói tiếp: "Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, tôi nghĩ mọi người nên biết điều đó. Sở dĩ tối nay tôi gọi cho các bạn để tụ họp cùng nhau. Ngoại trừ việc ăn no uống say còn có một thứ này muốn cho mọi người xem nữa" “Không phải chủ tịch Ngụy nói về việc xem Muto Shinaki đấu với Thầy Thiên hay sao?” Có người kêu lên. "Không, không, không. Ngụy Thông lặc đầu cười: "So với việc thầy Shinaki và thấy Thiên tỉ thí bình thường hơn một chút." “Vậy đó là muốn cho chúng tôi xem cái gì vậy?" Có người hỏi lai.
Ngụy Thông cười nói: "Đừng kích động, ăn uống no say. Sau khi thay Muto đánh bại thấy Thiên trở về rồi tôi sẽ trình chiếu màn kịch hay đó với mọi người."
Gần một ngàn người ở đây nghe vậy nội tâm đều khó chịu vô cùng nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc ăn uống no say, chờ đợi tới nửa đêm để xem rốt cuộc màn kịch hay đó là cái gì đây. Lúc này Diệp Thiên lấy điện thoại di động ra gửi một tín nhân cho Lãnh Hổ.
Vào lúc này đã có rất đông người đứng bao xung quanh hồ Kim Phượng.
Có hàng trăm ngàn người đều đang đứng đây chỉ để chờ khai mạc cuộc chiến đại hội võ lâm. “Ông ơi, ông nói thấy Thiên ở Giang Thành giỏi hơn hay là thầy Muto giỏi hơn?” Một thiếu nữ đứng ở bên dưới gốc cây liễu ven ho hoi.
Ông lão trầm ngâm nói: "Kết hợp với đoạn video về hai trận chiến của thầy Thiên ở hồ Kim Phượng mà nói thì sức mạnh của thầy Thiên với Muto là ngang tài ngang sức, kỳ phùng địch thủ Nếu Muto không sử dụng nghìn sát để tiêu diệt thầy Thiên thì có lẽ hai người có thể chiến đấu đến mười hoặc thậm chí hàng trăm hiệp đấu, còn nếu Muto Shinaki sử dụng nghìn sát để đối đầu với thầy Thiên vậy thì sẽ thực sự rất khó nói trước." “Vậy ý của ông nội là muốn nói rằng người thua cuộc cuối cùng sẽ là thầy Thiên sao?” Người phụ nữ trẻ cau mày. Ông già chỉ gật đầu mà không bình luận thêm một câu nào nữa.
Thiếu nữ cong môi đang định nói gì đó thì đột nhiên vang lên một giọng nói bên hồ Kim Phượng, "Mọi người ơi, đều giải tán hết đi giải tán hết đi, tôi là người dưới quyền nhà họ Kim, tôi tên Lãnh Hổ. Tôi đã đi tìm thấy Thiên rồi, thầy Thiên nói ông ấy không phải là đối thủ của thầy Muto Shinaki cho nên hôm nay sẽ không đến tham chiến đấu Đó chính là Lãnh Hồ, tay anh đang cầm theo một chiếc loa đứng hét ở bên bờ hồ Kim Phượng. “Cái gì cơ?”
Mọi người chết lặng!
Thầy Thiên không tham chiến nữa?
Ngay sau đó tin tức đã nhanh chóng lan truyền qua nhiều kênh khác nhau, toàn bộ người Giang Thành và cũng như toàn bộ người của giới võ lâm đều biết.
Không lâu sau một bóng người vọt lên từ du thuyền ở giữa hồ Kim Phượng, bay về phía khách sạn Thiên Thành cách hồ Kim Phong không xa và xuất hiện trong sảnh tiệc. “Chủ tịch Miyazaki, có chuyện gì vậy, tin tức thầy Diệp không đến đầu với tôi rốt cuộc là thật hay giả đây?” Muto Shinaki bước đến Miyazaki Naoto và hỏi, vẻ mặt vô cùng khó chịu. "Thầy Muto Shinaki à, đó là sự thật. Tin tức đến từ người của Kim Thiện Hùng. Ở Giang Thành, ngoại trừ Kim Thiện Hùng và người của ông ta ra thì chẳng có bất kì ai biết thầy Diệp ở đầu. Cho nên nói rằng thấy Diệp sẽ không dám khiêu chiến là nói thật, không phải nói dối đâu. "Ngụy Thông vội vàng nói. "Baga! Thầy Thiên này làm tôi thất vọng quá nhiều rồi! Tôi vượt sông vượt biến đến đây để khiêu chiến nhưng hắn lại không cho tôi chút mặt mũi nào, vậy thì tôi nhất định phải hạ hãn, đánh bại hắn trước mặt toàn thể võ lâm, giảm nát hãn dưới chân tôi! "Muto Shinaki hét lên.
Ngay lập tức Naoto Miyazaki hỏi: "Vì thầy Thiên đã chịu thất bại và không dám chiến đấu nên cũng đã đến lúc hy sinh gia đình của chủ Miyazaki rồi hay sao?" “Sao cũng được, vì cậu không thể chờ đợi lâu hơn nữa vậy thì hãy đưa mọi người vào." Muto Jinaki nói không sao cả Khoảng nửa giờ sau bất ngờ một nhóm người đội mũ trùm đầu được đưa vào sảnh tiệc. "Chuyện gì đã xảy ra thế này?"
Tất cả mọi người đều bị sốc và đột ngột đứng lên. “Ngày chết của bọn chúng đến rồi!" Diệp Thiên hai mặt lạnh lùng, không khỏi siết chặt nằm đấm, cảm giác giết chóc lập tức lan tràn.