Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Công chúa, đại quân yêu tộc và ma tộc còn có Đóa Đóa đều đau lòng hét lên.

“Ha ha!”

Đại Vương và Lệ Vương rất hài lòng với kích thước và độ sâu của hố.

“Cú đấm này có thể nghiền nát thể xác và linh hồn của hắn!”

Đại Vương phất tay to nói: “Rút nhanh!”

Hai vương lập tức bay lên và khi đạt đến độ cao vượt quá tầm bắn của hỏa lực thì Lệ Vương nói: “Hãy tiếp tục oanh kích đi, cố gắng đập chết tên đó, kẻo hắn chỉ tan nát thể xác và còn có thần hồn. Giữ lại thì cũng sẽ chỉ gieo vạ mà thôi.”

“Đồng ý!” Đại Vương gật đầu.

Sau đó, cả hai tiếp tục đấm xuống hố.

Hai bóng quyền ảnh như tinh cầu rơi xuống.

“Oanh kích quyền ảnh! Mau oanh kích quyền ảnh đó đi!” Công chúa kéo cổ họng hét lên.

Chẳng mấy chốc, quyền ảnh đã bị lửa thiêu rụi.

Đại Vương và Lệ Vương hung hăng tung những cú đấm đều bị hỏa lực chặn lại và không thể xuống hố chút nào.

Đã thử hàng chục lần nhưng đều không đạt được hiệu quả như mong muốn nên không muốn tốn sức thêm.

“Đi, chúng ta tránh ra đi, nếu không bọn họ không dám xuống xem, chúng ta cũng không biết hắn đã chết hay chưa.” Đại Vương nói.

Sau đó hai vương gia vụt qua một bên xa xa, từ xa nhìn về phía hố sâu, phóng thần niệm về phía bọn họ, chỉ cần một con ruồi bay ra khỏi hố là có thể bắt được cả hai.

Thấy bọn chúng trốn xa, công chúa ra lệnh: “Đừng nổ súng nữa, hãy cảnh giác xung quanh, bổn công chúa muốn xuống xem chủ soái còn sống không. Các ngươi chú ý cảnh giới, nếu chúng tấn công thì cứ oanh kích chúng!”

“Vâng! Công chúa!”

Vì vậy, công chúa và Đóa Đóa cùng với Nhị Ma Vương, tiến vào hố sâu.

Sau khi nhìn một lúc lâu, áo giáp của Diệp Thiên đã được tìm thấy trong lớp đất bên dưới, áo giáp dính đầy vết máu.

“Hu hu  hu...”

Đóa Đóa cố ý khóc: “Ba ơi, ba ơi, ba không thể chết được… ba ơi… ba đi rồi thì con phải làm sao…ba…”

Mắt công chúa cũng đỏ hoe, từng giọt nước mắt tuôn rơi.

Tuy nhiên, cô ta không tin rằng Diệp Thiên đã chết nên vẫn tiếp tục đào đất.

Đào đào, đào không được chút xương cốt của Diệp Thiên, cô ta kêu gào nhưng mà cũng không có nhận được câu trả lời của Diệp Thiên.

“Phò mã!”

Cuối cùng, cô ta hét lên: “Sao anh có thể bỏ rơi em và Đóa Đóa, anh quay lại đi, anh quay lại với em ngay!”

“Ha ha!”

Nghe thấy tiếng khóc của công chúa và Đóa Đóa, Đại Vương và Lệ Vương Lệ như vỡ òa.

“Lệ Vương, ngươi có nghe nói không? Công chúa ma tộc buồn đến mức khóc lớn, xem ra cái tên Tần Thần kia thật sự đã bị hai người chúng ta oanh kích cho chết rồi!”

“Ừm!” Lệ Vương lại gật gật đầu: “Thực lực của thằng nhóc này cũng không phải là rất lợi hại, nhưng mà công pháo rất tốt. Nhưng sau khi sử dụng công pháp thì bước vào giai đoạn làm lạnh, không có công pháp bảo vệ lại phải chịu đựng toàn bộ sức mạnh của chúng ta.”

“Ngươi thì Thái Ất Cảnh cấp bảy, ta là cấp sáu, hắn chỉ là cấp bốn mà thôi. Bị hai chúng ta công kích kinh khủng như vậy, bị nổ tung thì cũng không có gì lạ!”

Đại Vương cũng nghĩ vậy.

Lúc này công chúa kéo Đóa Đóa đi ra khỏi hố với đôi mắt đỏ hoe, nhìn hai vương gia một cái nhìn hằn học, công chúa hét lên: “Nhân tộc các người giết phò mã của bổn cung, chờ xem bổn cung nhất định sẽ hạ nhân tộc của các người, nghiền nát nhân tộc của các thành đống đổ nát để trả thù cho phò mã!”

Vừa nói xong thì cô ta cầm lấy tay Đóa Đóa trở lại đại quân, sau đó hạ lệnh: “Toàn quân nghe lệnh tiến công lên phía trước cho bổn cung, nghiền ép nhân tộc, báo thù cho đại soái!

“Vâng!”

Đoàn quân tiến lên ngay lập tức.

Lại nói về Diệp Thiên.

Với sự giúp đỡ của Lục Đinh Lục Giáp, hắn đã đến bên ngoài Độc Long Lĩnh.

“Đi theo tôi.”

Diệp Thiên vẫy vẫy bàn tay lớn, dẫn đường Lục Đinh Lục Giáp hiện hình người, liền đi theo Diệp Thiên đi vào.

Nếu không có Diệp Thiên dẫn đường thì cho dù là Lục Đinh Lục Giáp cũng không dám xông vào Độc Long Lĩnh.

Về phần Đóa Đóa, Diệp Thiên đã bàn bạc với cô rồi, hắn sẽ đi vào trước, còn Đóa Đóa thì giả vờ điên loạn, chạy lung tung rồi lại trà trộn vào nên không cần đợi Đóa Đóa.

Rất nhanh sau đó, hắn đã đưa Lục Đinh Lục Giáp vào đến cổ mộ bí ẩn.

“Thái Thượng Hoàng, đây là lăng mộ của vị đại năng nào, làm sao lại có cả pháp bảo Thiên Thánh cấp viên mãn làm đồ tế?”

Lục Đinh Lục Giáp kinh ngạc hỏi.

Diệp Thiên nói: “Nếu ta biết thì ta sẽ không mang ngươi tới đây. Chỉ là ta không biết đây là lăng mộ của vị đại năng nào cho nên ta gọi ngươi đến xem có thể giúp ta lấy bảo bối bên trong được không.”

Sau đó, hắn cùng Lục Đinh Lục Giáp đi về phía quan tài ngọc.

Khi hắn và Đóa Đóa rời đi, chiếc quan tài bằng ngọc đã mở ra, xương cốt bên trong dựng đứng.

Tuy nhiên, lúc này xương cốt đã được đặt xuống, nắp quan tài cũng đã được đậy lại.

Ực!

Đến bên quan tài bằng ngọc, Lục Đinh Lục Giáp nuốt nước miếng.

Ông ta biết rằng những việc mà ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng không thể đảm đương được hẳn là rất nguy hiểm, vì vậy ông ta có vẻ hơi sợ hãi.

Suy cho cùng thì đỉnh để tế tự chính là pháp bảo Thiên Thánh cấp viên mãn thì người nằm trong đó chắc chắn là Thánh Nhân. Làm phiền Thánh Nhân an nghỉ là một việc rất nguy hiểm, lỡ như trước khi chết Thánh Nhân còn lại cơ quan gì thì ông ta sẽ không biết mình chết như thế nào!

“Đừng quá sợ hãi.”

Diệp Thiên lắc đầu, sau đó đẩy nắp quan tài ra, vẫn như lần trước, khi mở ra chỉ thấy đầu, sau đó không ấn xuống được. Thiết kế này dường như nói với mọi người, chỉ cần liếc mắt vào người bên trong, đừng chạm vào, chạm vào là chết.

Nhưng mà Diệp Thiên rất tò mò.

Một đại năng tồn tại giống như sư phụ của hắn như vậy lại bị chôn vùi ở đây, hắn không biết thân phận của đại năng này, trong ngực cảm thấy có thứ gì đó mắc kẹt, cảm thấy rất khó chịu.

Bên cạnh đó, trong đó còn có bảo bối.

Hắn là người thích bảo bối, hắn sẽ cảm thấy đặc biệt khó chịu khi thấy bảo bối tốt mà mình không được.

Và hắn tin chắc rằng chỉ cần hắn mở nắp quan tài và lấy được đồ bên trong thì hắn nhất định sẽ biết được danh tính của vị đại năng này.

Bởi vì hai lý do này, hắn phải quấy rầy giấc ngủ của vị đại năng này.

“Thái Thượng Hoàng vi thần không thể đẩy nó ra, quá nặng”

Lục Đinh Lục Giáp sau khi toàn lực không đẩy được nắp quan tài ra thì cau mày nói.

Diệp Thiên cũng có chút thất vọng.

Thậm chí còn không mở được nắp quan tài thì còn hy vọng Lục Đinh Lục Giáp cái gì nữa?

“Đi, gọi hết Lục Đinh Lục Giáp đến đây cùng nhau cố gắng, xem có được không.”

Diệp Thiên ra lệnh và đưa Lục Đinh Lục Giáp này ra khỏi Độc Long Lĩnh.

Tổng cộng có mười hai Lục Đinh Lục Giáp và mỗi một người phụ trách mỗi giờ vì vậy còn mười một người khác không có ở đó và cần được gọi ra.

Sau khi rời khỏi Độc Long Lĩnh, không lâu sau thì tất cả 11 Lục Đinh Lục Giáp đều được gọi đến.

“Tham kiến Thái Thượng Hoàng!”

Họ cung kính chào.

Diệp Thiên phất tay dẫn bọn họ đi vào Độc Long Lĩnh, trở về lăng mộ.

Sau đó, Diệp Thiên và mười hai Lục Đinh Lục Giáp cùng dồn sức để kéo nắp quan tài, nhưng nó vẫn không mở.

“Thái Thượng Hoàng, quan tài Thánh Nhân thì chỉ động tay động chân không thì dù mệt chết cũng không mở ra được” Lục Đinh Lục Giáp phụ trách 11 giờ nói.

Diệp Thiên không cam lòng.

Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nghĩ đến lần trước mở nắp quan tài thì sau khi dùng Thanh Mộc Ất Cương mới mở ra được, cho nên liền thúc giục Thanh Mộc Ất Cương đập vào nắp.

Ầm!

Nắp quan tài văng ra.

“Ha ha! Cuối cùng thì nó cũng được mở ra!”

Lục Đinh Lục Giáp rất vui mừng, duỗi đầu tựa như quan tài, muốn xem bên trong là cái gì.

Tại thời điểm này.

Ầm một tiếng.

Kim quang bên trong quan tài nổ tung, một đợt chấn động tràn ra.

“A!”

Diệp Thiên và Lục Đinh Lục Giáp đều bị đánh văng ra đập vào tường, mỗi người đều đập đến chổng vó lên trời, cả người nôn ra máu.

Sau đó, bộ xương vàng trong quan tài lại đứng lên.

“Khụ...”

Lục Đinh Lục Giáp ho ra máu.

Có Lục Đinh Lục Giáp 7 giờ nói: “Thái Thượng Hoàng, thực lực người trong quan tài này quá kinh người, chúng ta mau rút lui đi. Cái này nếu nhảy ra ngoài thì chúng ta sẽ không thể bảo vệ được Thái Thượng Hoàng!”

“Vâng, chúng ta hãy sơ tán!”

Hết người này đến người khác thuyết phục.

Nhưng mà Diệp Thiên không nghe theo, nói: “Chúng ta hãy tản ra rồi dẫn vị đại năng này đi, nếu ai tìm được cơ hội thì hãy đi lấy đồ trong quan tài ra.”

Mặc dù sợ hãi, nhưng bọn họ không dám không nghe lời của Diệp Thiên.

Vì vậy, họ tản ra.

Từ mọi hướng, dần dần đến gần bộ xương vàng, tất cả đều đề phòng, kẻo bị bộ xương vàng tấn công.

Theo thời gian, họ dần tiến đến chiếc quan tài bằng ngọc.

Vừa lúc bọn chỉ cách quan tài ngọc ba thước.

Đột ngột!

Bộ xương vàng đột ngột xoay người.

Một vòng ánh sáng màu vàng được tế ra rồi hóa thành một vòng sóng xung kích, phóng ra nhanh hơn gấp vạn lần tốc độ ánh sáng, đánh Lục Đinh Lục Giáp và Diệp Thiên lên tường, biến bọn họ thành sương mù máu.

Sau đó, sương máu rải rác khắp nơi, dưới sự điều khiển của thần niệm nó dần dần dung hợp lại với nhau, hao tổn không ít thời gian thì lại trở về trạng thái ban đầu.

“Con mẹ nó, thật kinh khủng!”

Lục Đinh Lục Giáp kinh hãi, thân thể run lên, bọn họ thuyết phục Diệp Thiên không nên đụng vào đại năng này lần nữa, nếu không sẽ không biết chết như thế nào.

“Thôi.”

Diệp Thiên cũng biết đại năng quá mức kinh người, với thực lực của bọn hắn cũng không thể tới gần, huống chi là lấy được đồ trong quan tài ngọc.

Nhưng hắn vẫn chưa hòa giải, liền nói với Lục Đinh Lục Giáp: “Ta sẽ đưa các ngươi đi ra ngoài, sau đó các người dâng một phần tấu chương cho Nhân Thiên đại đế. Trong đó hãy giải thích sự tình cho thằng bé, rồi bảo thằng bé đến gặp Trấn Nguyên Tử dùng Địa Thư xem nhân vật bên trong quan tài này là ai và làm sao có thể kiềm chế người này và lấy được những gì bên trong.

“Được!”

Lục Đinh Lục Giáp gật đầu.

Vì vậy, Diệp Thiên đã đưa họ chúng ra ngoài.

Sau đó, Diệp Thiên tự mình quay trở lại, đi vào trong ao, nuốt vào tài nguyên tu luyện, bắt đầu dùng tốc độ gấp trăm lần trong ao để tu luyện.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận