Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên

Tư Đồ Lý do dự một lúc, không vội vàng rời đi.

Lúc này, đôi mắt ông Thẩm rực lửa: “Tư Đồ trưởng lão, tên nhóc ranh mãnh này, cho dù là bảo vật quý báu, cũng có thể phát huy uy lực đến mức nào? Khí tức của kim điện này nặng như vậy, nếu như nó thuộc về ta. Đối với ta mà nói thực sự sẽ rất có ích. Vậy nếu như Tư Đồ trưởng lão còn do dự, vậy cứ từ từ nghĩ. Tôi đây đi trước một bước!”

Nói xong, ông Thẩm nóng lòng muốn bay vào kim điện.

Sau đó chỉ thấy ánh sáng vàng nhấp nháy, thân ảnh của ông Thẩm đã tiến vào kim điện.

Tư Đồ Lý giật mình, ngay lập tức ngừng do dự, nhanh chóng đi theo ông ta.

Trong tích tắc kim điện mờ dần rồi biến mất.

Bên dưới, Ác Nguyên và nam nữ thanh thiếu niên nhà họ Tư Đồ chứng kiến Diệp Thiên cùng Tư Đồ Lý và ông Thẩm biến mất trong Kim điện.

Vài người của nhà họ Tư Đồ nhìn nhau, sau đó nhìn Ác Nguyên với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Bọn họ cũng đã nghe thấy lời của ông Thẩm, biết rằng Tư Đồ Lý cũng những người khác tiến vào Kim điện mục đích là để lấy bảo vật.

Họ nhận định rằng, Diệp Thiên căn bản không có tư cách giữ bảo vật này so với hai vị cao thủ Minh Đế Cảnh.

Cho nên bọn họ hiện tại, có thể yên tâm đối phó với Ác Nguyên rồi.

Ác Nguyên lúc này gần như bật cười ra tiếng: “Haha, mấy tên nhà họ Tư Đồ các ngươi, các ngươi bước được một chân vào quan tài rồi! Tiếp theo sẽ là ông đây đây, tiễn các ngươi đến gặp tổ tông!”

Nói xong liền xông vào đám người nhà họ Tư Đồ.

Nhà họ Tư Đồ có vài người có năng lực, sáng nay vừa bị Diệp Thiên cùng Ác Nguyên đánh một trận ra hồn.

Vết thương trên người tuy chưa hoàn toàn bình phục nhưng đều là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến chiến đấu.

Lúc này, sáu người cùng nhau vây quanh Ác Nguyên, sân vườn nơi mà đám người Diệp Thiên ở, lập tức biến thành một cuộc chiến.

Lúc này, tại Hồng môn quốc độ, Tư Đồ Lý cùng Ông Thẩm ngay khi vừa bước vào đã bị thất kinh.

Họ đều cho rằng bên trong Kim điện này nhiều nhất là một căn phòng nhỏ.

Không ngờ, khi họ bước vào, những gì họ thấy là một thế giới mới.

Hai người này khác với Ô Nam lúc trước, thay vì sợ hãi, họ lại run lên vì phấn khích.

Ông Thẩm nắm lấy cánh tay của Tư Đồ Lý phấn khích kêu lên: “Từ Đồ trưởng lão, ông đã nhìn thấy chưa? Hóa ra bên trong Kim điện này thực ra là một thế giới nhỏ. Lần này chúng ta phát tài rồi, chúng ta phát đại tài rồi.!”

Tư Đồ Lý cũng đỏ bừng mặt phấn khích: “Thật không ngờ thằng nhóc Ngũ Đạo Phiêu Du cảnh lại có trong tay bảo vật như vậy. Chuyện này lại được hai chúng ta phát hiện, đúng là ông trời ban phước!”

“Không sai, Tư Đồ trưởng lão, đến lúc đó...”

Ông Thẩm còn chưa nói xong, hắn đột nhiên nôn ra máu, bay ra ngoài.

Ông nhìn Tư Đồ Lý khó tin.

Tư Đồ Lý từ từ duỗi nắm tay phải ra.

Vừa rồi, ông ta lợi dụng ông Thẩm không đề phòng, liền một đấm đánh vào ngực ông ta.

Nắm đấm ông ta dùng mười phần công lực, đủ để làm người ta chết trong gang tấc.

Lúc này, Tư Đồ Lý nở một nụ cười tàn nhẫn với Ông Thẩm: “Bảo vật như vậy, đương nhiên thuộc về Nhà họ Tư Đồ. Chẳng nhẽ ông Thẩm muốn lấy một phần miếng bánh sao?”

“Tư Đồ Lý, Vô liêm sỉ! Tiếc thay trước đó ông đây còn muốn ngươi vào cùng, thật không thể ngờ con người ngươi lòng dạ ác độc, ngươi muốn độc chiếm bảo vật, chút tâm tư này, ông đây chẳng lẽ lại không biết! Nếu như ngươi đã ra tay trước, ta với Nhà họ Tư Đồ các người không có công lao cũng có khổ lao!”

Tư Đồ Lý đã nhanh chóng bay về hướng của Ông Thẩm.

Nụ cười trên khóe miệng ông càng ngày càng tàn nhẫn: “Yên tâm, ông Thẩm, Nhà họ Tư Đồ chúng ta có thể có được bảo vật này, công của ông rất lớn! Đợi sau khi trở về Nhà họ Tư Đồ, ta nhất định sẽ nói với gia tộc, làm ông nở mày nở mặt nói chín suối!”

Chưa nói hết, ông ta liền bay về Ông Thẩm.

Tư Đồ Lý giơ tay lên, một cú đấm, tử khí cuồng bạo trào dâng.

Hình bóng của ông Thẩm trong phút chốc bị nuốt chửng.

Trong lúc tử khí dâng trào, bên ngoài truyền lại tiếng gầm hét.

Một lúc sau, tử khí tiêu tán, một đạo thân ảnh liền bay ra.

Thân ảnh này chính là ông Thẩm, vừa bay ra ngoài, Tư Đồ Lý liền đuổi tới.

Như một con chó điên, ông ta lao thẳng đến ông Thẩm.

Xem ra ông quyết tâm giết chết Thần Lao ngay tại đây.

Diệp Thiên đang ở trên đỉnh núi cách đó không xa, đang nhìn hai con chó đang cắn xe nhau, nở nụ cười.

Nhưng cuộc chiến giữa hai người này thực sự không có gì đáng xem.

Mặc dù lúc đầu Tư Đồ Lý tấn công thành công ông Thẩm, nhưng xét cho cùng thì hai người có kỹ năng ngang nhau.

Vì vậy, mặc dù ông Thẩm bị Tư Đồ Lý thúc ép, đánh đập, nhưng Tư Đồ Lý không dễ dàng giết chết ông ta như vậy.

Diệp Thiên lắc đầu, trong lòng suy nghĩ một chút, liền đến trước mặt Tư Đồ Lý cùng ông Thẩm.

Ở Hồng môn quốc độ này, hắn là trời, hắn kiểm soát mọi quy tắc.

Khi thấy Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt, Tư Đồ Lý và Ông Thẩm đều rất kinh ngạc.

Thế nhưng giây phút tiếp theo, họ phớt lờ Diệp Thiên, tiếp tục vì bản thân mà chiến đấu.

Diệp Thiên sờ sờ mũi, bản thân cứ như vậy mà bị phớt lờ rồi?

Ngay sau đó hắn đưa tay về phía hai người, ấn nhẹ.

Ngay khi hào quang dao động, Tư Đồ Lý và ông Thẩm bị áp chế đến mức bất động.

Hai người lúc này nhìn về phía Diệp Thiên, trong lòng đột nhiên tràn đầy hoảng sợ.

“Sao ngươi có thể làm như vậy được?!”

Khuôn mặt của Tư Đồ Lý nổi đầy gân xanh, rõ ràng là ông ta đang cố gắng giải thoát bản thân.

Nhưng dù có cố gắng đến đâu, tất cả đều là vô ích.

Diệp Thiên đang định nói thì nghe ông Thẩm kích động hét lên.

“Nhất định là do thần dị của bảo vật tạo nên! Không ngờ bảo vật này lại có thể để cho chủ nhân quyền kiểm soát tuyệt đối trong không gian như vậy! Trong không gian này, chủ nhân của bảo vật là bất khả chiến bại!”

Diệp Thiên không giải thích nữa, liền nhìn về phía ông Thẩm: “Ta nói này lão già, dù sao bảo vật này tốt đến đâu, đều là của ta. Các người kích động làm gì? Các người tốt hơn hết nên xem xét lại hoàn cảnh của bản thân hiện tại, sau đó hẵng nói tiếp? Nếu thật sự không hiểu ra, vậy thì xem lại cái dáng vẻ tham lam của các người, sao có thể sống đến ngần này tuổi vậy?”

Ông Thẩm kinh ngạc, chợt tỉnh táo lại.

Ông ta cuối cùng cũng từ lòng tham với bảo vật mà tỉnh lại.

Sau đó nhìn Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy khẩn cầu: “Anh bạn nhỏ này, cầu xin cậu hãy thả tôi ra! Tôi đảm bảo sẽ không bao giờ dám có chủ ý đối với bảo vật của cậu! Tôi thề, tôi bảo đảm!”

Đôi mắt của Tư Đồ Lý lúc này cũng đầy vẻ sợ hãi, bởi vì ông ta nhận ra rằng Diệp Thiên từ đầu đến cuối không hề làm gì nhiều.

Nhưng hiện tại ông ta hoàn toàn không thể cử động, thậm chí không thể dùng một chút sức lực.

Ông ta cảm thấy mình giống như một cục thịt đang nằm trên thớt, chờ Diệp Thiên xử lý.

Tư Đồ Lý lúc này cũng cảm thấy sợ hãi, ông nhanh chóng nói: “Anh bạn nhỏ, chỉ cần cậu thả ta ra, Nhà họ Tư Đồ chúng ta nguyện ý...”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận