Khách sạn lớn nhất của Vân Không thành tên là khách sạn Vân Lai.
Bởi vì liên quan đến hội đấu giá nên lúc này khách sạn Vân Lai đã được người ta bao trọn.
Tuy nhiên, không phải một thế lực mà là mười thế lực đã liên thủ bao trọn khách sạn này.
Mà có năng lực và tài lực để bao trọn khách sạn này thì đương nhiên sẽ là mười người có thế lực hàng đầu trong cuộc đấu giá.
Bên ngoài khách sạn Vân Lai cẩn thận cảm nhận một lượt.
Sau khi cảm nhận được mười luồng khí tức mạnh mẽ trong khách sạn Vân Lai.
Trên khóe miệng Diệp Thiên không khỏi lộ ra nụ cười.
“Đám người đó lại vừa vặn ở cùng một chỗ, như vậy sẽ giúp tôi lược bớt việc phải tìm từng người một, không ngờ người của Minh Đạo thật đúng là tri kỷ đó!”
Sau khi nói xong, Diệp Thiên lặng lẽ ẩn núp đi vào trong khách sạn Vân Lai.
Các phòng nghỉ của khách sạn Vân Lai cũng áp dụng theo hình thức từng khu nhà có sân ở giữa.
Mỗi gia tộc ở đây đều sống riêng trong một khu nhà hết sức rộng lớn.
Nhìn mười khu nhà cách nhau không xa, Diệp Thiên nhanh chóng nhanh chóng sắp xếp trong lòng kế hoạch tiêu diệt từng nơi một.
“Ừm, trước tiên bắt đầu từ Minh Thú Tông trong góc khuất nhất đi!”
Diệp Thiên hóa thành một bóng đen, dưới màn đêm bao phủ hắn nhanh chóng ẩn núp vào một chỗ gần bên cạnh nhất của một khu nhà.
Trong sân của Minh Thú Tông các căn phòng cũng đã tắt đèn hết, hơn nữa còn truyền đến tiếng ngáy liên tiếp.
Bước chân Diệp Thiên hơi dừng lại, hắn cảm thấy khu nhà Minh Thú Tông ở thật sự có phần yên bình quá mức.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác không lành.
Khi linh cảm này vừa trỗi dậy Diệp Thiên liền xoay người bỏ chạy mà không nói hai lời.
Đột nhiên ngay lúc đó, trong sân của khách sạn Vân Lai vốn cũng đã tắt đèn bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng.
Hàng loạt ngọn đuốc được thắp lên, chiếu toàn bộ khách sạn Vân Lai sáng rọi như ban ngày.
Lúc này, một âm thanh chói tai nhức óc vang lên từ giữa không trung của khách sạn Vân Lai.
“Thánh Khư Thủy Tổ đại giá quang lâm, chúng tôi đây không tiếp đón từ xa, anh sẽ không để ý chứ? Hả, Thánh Khư Thủy Tổ, sao anh lại chạy rồi? Nếu đã đến đây thì vì sao không vào trong ngồi một lúc, uống chén trà nhỉ?”
“Thánh Khư Thủy Tổ, chẳng lẽ là anh sợ rồi sao? Nói thế nào thì anh cũng là cao thủ ngang hàng với Minh Đế của chúng tôi, sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như là chạy trốn thế này chứ?”
“Hahaha, mọi người nhìn đi, bộ dạng anh ta chạy trốn trông như một con chó!”
Trong giọng điệu của những lời nói này tràn ngập ý trào phúng.
Diệp Thiên không quan tâm đến những lời chế nhạo trong giọng điệu của họ, hắn chạy càng nhanh hơn.
Bởi vì ngay vừa rồi, trong cả khách sạn Vân Lai đã bộc phát ra luồng khí tức của hơn hai mươi Minh Đế Cảnh.
Thực rõ ràng là hắn đã bị mai phục.
Tu vi đích thực của hắn bây giờ chỉ mới là Phiêu Du Cảnh Lục Trọng.
Nếu không có sự trợ giúp từ lực lượng của Hồng môn quốc độ thì dưới sự bao vây của những người này hắn chỉ còn cách tan xương nát thịt mà thôi.
Cho nên, mặc kệ người phía sau trào phúng như thế nào hắn chỉ lo cắm đầu liều mạng chạy trốn.
Những người đó nhất thời đều trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ vị Thánh Khư Thủy Tổ tiếng tăm lẫy lừng này lại có thể không hề biến sắc trước những lời chế giễu của bọn họ.
Vì thế họ cũng ngừng nói những điều vô nghĩa, trước tiên sắp xếp nhân thủ sóng vai xếp hàng lại.
Các cao thủ Minh Đế Cảnh mai phục ở khách sạn Vân Lai đương nhiên là những người được Cung Minh Đế và Minh Thập Tam Cung phái tới.
Bọn họ đã sớm nắm rõ từng hành động cử chỉ của Diệp Thiên và Ác Nguyên trong lòng bàn tay.
Hơn nữa họ đã tính toán trước nhất định hai người sẽ đến khách sạn Vân Lai để trộm đồ.
Cho nên họ đã bố trí một trận phục kích rất lớn ở khách sạn Vân Lai, chờ Diệp Thiên và Ác Nguyên đến chui vào lưới.
“Tông chủ Triệu, gia chủ Tiền, chưởng môn Tôn, làm phiền ba người ngăn đường đi của hắn ta lại!”
“Được, không thành vấn đề!”
Theo mệnh lệnh của Tạ Bất Tu lập tức có ba bóng người bay đến phía trước Diệp Thiên.
Diệp Thiên chạy trên mặt đất, bọn họ bay trên trời.
Trong nháy mắt, con đường phía trước của Diệp Thiên đã bị ba bóng người chặn lại.
Mà lúc này Diệp Thiên đã sớm liên lạc với Hồng môn quốc độ qua ý thức.
Ngay khi ba bóng người trước mặt vừa xuất hiện trong lòng Diệp Thiên chợt động.
Trước người hắn đột nhiên bay ra một bóng người, đón đầu với bóng người đối diện.
Ba cao thủ Minh Đế Cảnh phụ trách ngăn cản Diệp Thiên đang chuẩn bị ra tay đột nhiên đồng tử bỗng co rụt lại.
Bởi vì bọn họ đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức không hề yếu hơn bọn họ đang bất ngờ đánh tới.
Khi nhìn thấy bóng người bất ngờ đánh tới cả ba người đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn.
“Linh Tiêu Tử?!”
Ngay trong nháy mắt vừa rồi Diệp Thiên đã kéo Linh Tiêu Tử từ trong Hồng môn quốc độ ném ra.
Mà ngay khi Linh Tiêu Tử xuất hiện Diệp Thiên lập tức xoay người rẽ hướng, lao ra khỏi vòng vây.
Sau đó hắn nhanh chóng lao vào bóng tối.
Ba cao thủ Minh Đế Cảnh bất ngờ không kịp đề phòng bị một mình Linh Tiêu Tử đẩy lùi lại.
Còn các cao thủ Minh Đế Cảnh khác đang ở bên hông chuẩn bị bọc sườn đánh Diệp Thiên cũng không kịp có phản ứng.
Linh Tiêu Tử đã lao thẳng về phía họ.
Vì vậy, trong những người còn lại chỉ có cao thủ Minh Vương Cảnh và Minh Thiên Cảnh xông tới ngăn cản Diệp Thiên.
Diệp Thiên lập tức lấy ra Phá Thiên Thương, với một chiêu Phá Thiên đồ thần hắn nhanh chóng xé ra một khe hở trong vòng vây.
Rất nhanh sau đó, hắn đã chạy ra khỏi phạm vi của khách sạn Vân Lai.
Chỉ cần vào được thành phố thì hắn liền như cá vào trong biển rộng.
Những người đó muốn bắt hắn một lần nữa thì sẽ khó càng thêm khó.
Sau khi trốn thoát, Diệp Thiên liền lao ngay vào trong bóng tối mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, hắn còn hô một tiếng với sau lưng mình: “Linh Tiêu Tử, triệt!”
Linh Tiêu Tử lúc này đã bị những cao thủ Minh Đế Cảnh khác xông tới bao vây xung quanh.
Mắt thấy sắp rơi vào thế hạ phong.
Nghe thấy tiếng kêu của Diệp Thiên anh ta lập tức thả lỏng.
Đột nhiên Linh Tiêu Tử bộc phát, đẩy những người chung quanh hơi lui về phía sau.
Sau đó thả người bay lên, đuổi theo hướng của Diệp Thiên.
Thân là cao thủ Minh Đế Cảnh, nếu Linh Tiêu Tử muốn đi thì cho dù nhân số của bọn họ có nhiều hơn nữa cũng không ngăn cản được anh ta.
Nhìn Diệp Thiên và Linh Tiêu Tử biến mất trong bóng đêm, ánh mắt của đám người Tạ Bất Tu nhanh chóng trở nên âm trầm.
“Đuổi theo!”
Tạ Bất Tu nghiến răng nghiến lợi hô lên.
Sắc mặt của những người khác cũng đều rất khó nhìn, cả đám không nói một lời nào liền đuổi theo.
Không ngờ hơn hai mươi cao thủ Minh Đế Cảnh họ cẩn thận bày ra một cuộc phục kích mà lại có thể không giữ nổi một mình Diệp Thiên.
Nhưng sau khi vào đến thành phố Vân Không họ lại phát hiện khí tức Diệp Thiên rất mơ hồ bất định.
Bọn họ khó mà nắm bắt được.
Vì thế họ quyết định tản ra, phân công nhau đi tìm kiếm riêng lẻ.
Nhưng bọn họ cũng không dám chủ quan khinh địch.
Tất cả các cao thủ Minh Đế Cảnh đều kết thành nhóm ít nhất ba người cùng đi.
Đồng thời, phía sau còn dẫn theo một đoàn cao thủ Minh Vương Cảnh.
Như vậy Diệp Thiên đã dẫn theo một đoàn người đông đảo đi xung quanh khắp thành phố Vân Không.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!