Sau khi bàn bạc xong, tất cả mọi người đều bắt đầu làm theo kế hoạch của Tạ Bất Tu.
Bọn họ chọn nơi dễ thấy nhất, đó chính là phủ thành chủ của Vân Không thành.
Lúc trước, nhóm người Tạ Bất Tu đã cho người đi điều tra, Viên Tư Thiên, thành chủ Vân Không thành chẳng biết đã mất tung tích từ bao giờ.
Sau khi biết tin này, nhóm người Tạ Bất Tu lập tức nhớ đến mấy cao thủ Minh Đề cảnh đã biến mất dưới tay Diệp Thiên.
Vì thế, bọn họ lập tức phản ứng lại, chắc chắn Viên Tư Thiên cũng lành ít dữ nhiều.
“Tạ trưởng lão, tại sao chúng ta phải chọn phủ thành chủ? Nơi đó nằm ở trung tâm của Vân Không thành, địa hình xung quanh rất phức tạp, các công trình dày đặc, nếu tên Thánh khư Thủy Tổ kia muốn chạy, chúng ta không thể ngăn nổi hắn!”
Tạ Bất Tu lắc đầu nói: “Ông chỉ biết một mà không biết hai. Tuy xung quanh phủ thành chủ địa hình rất phức tạp, nhưng trong phủ thành chủ đã bố trí hàng chục đại trận! Nếu mở thành công những đại trận này thì dù Thánh Khư Thủy Tổ có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát khỏi phủ thành chủ! Đến lúc ấy, hắn chẳng khác nào cá nằm trong chậu, bắt được hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!”
Nghe thấy vậy, mọi người rối rít gật đầu, không khỏi cảm thấy khâm phục với trí thông minh của Tạ Bất Tu.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đi tới phủ thành chủ, hơn nữa còn nhanh chóng tiếp quản phủ thành chủ.
Bởi họ đến từ cung Minh Đế, là thế lực mạnh nhất của cả Minh Đạo.
Phủ thành chủ cũng nằm dưới sự quản lý của bọn họ. Đám người Tạ Bất Tu ra lệnh, không ai dám trái lời.
Tạ Bất Tu đứng trên nóc tòa nhà cao nhất của phủ thành chủ.
Lúc này, hắn đang không ngừng hạ lệnh xuống, chỉ huy mọi người biến phủ thành chủ thành một nơi mai phục tuyệt vời.
Chẳng bao lâu sau, có thuộc hạ tiến tới báo cáo: “Khởi bẩm Tạ trưởng lão, toàn bộ đại trận trong phủ thành chủ đều đã trong trạng thái chờ khởi động, chỉ cần Thánh Khư Thủy Tổ vừa bước chân vào thì toàn bộ đại trận sẽ khởi động ngay lập tức, vây hắn bên trong phủ thành chủ!”
Mắt Tạ Bất Tu khẽ sáng lên, hắn khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, cứ làm theo kế hoạch ban đầu, mọi người bắt đầu mai phục đi!”
“Tuân lệnh!”
Ngay sau khi Tạ Bất Tu ra lệnh, một phủ thành chủ vốn vô cùng náo nhiệt chợt trở nên yên tĩnh.
Mười mấy vị cao thủ Minh Đế cảnh vội vàng che giấu khí tức, trốn trong các góc tối của phủ thành chủ.
Còn Tạ Bất Tu, hắn vẫn đứng một mình trên nóc nhà như cũ.
Ngay sau đó, cổ tay hắn khẽ lật, Trấn Long ấn kia lại một lần nữa xuất hiện trên trong tay hắn.
Tạ Bất Tu suy nghĩ trong đầu, từng luồng vong linh cứ thế bị rót vào bên trong Trấn Long ấn.
Ngay sau đó, Trấn Long ấn từ từ bay lên, từng luồng từng luồng khí tức vô cùng kinh khủng tản ra từ Trấn Long ấn.
“Thánh Khư Thủy Tổ, bảo vật của anh ở ngay đây, không biết anh có can đảm tới lấy nó hay không?”
Tạ Bất Tu nhìn chằm chằm Trấn Long ấn giữa không trung, tự mình lẩm bẩm.
Lúc này, Diệp Thiên đang ẩn mình trong một góc ở Vân Không thành.
Hắn vẫn tản ra khí tức mơ hồ như có như không của mình, mục đích là để dẫn dụ người của cung Minh Đế tới đây.
Nhưng đợi cả nửa ngày trời mà vẫn không phát hiện ra bất kỳ ai tới đây tấn công hắn.
Nhất thời, hắn có chút bực bội, muốn quay lại xem thử xem sao. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn được.
Hắn sợ đám người này có âm mưu gì đó.
Nhưng cứ thành thật chờ như vậy cũng không phải cách.
Mắt thấy trời cũng sắp sáng rồi. Nếu trời sáng, hắn sẽ gặp phải chút bất lợi.
Sau khi trời sáng, hắn muốn tiếp tục ẩn núp cũng có chút khó khăn.
Đang lúc hắn hết đường xoay xở, không biết phải làm sao thì lại chợt cảm nhận được một loại khí tức rất quen thuộc.
Lúc cảm nhận được luồng khí tức này, đầu tiên hắn không kịp phản ứng.
Nhưng ngay sau đó, hai mắt hắn mở lớn vì ngạc nhiên.
“Đây là…Trấn Long Ấn!”
Rốt cuộc Diệp Thiên cũng nhở ra được nguồn gốc của sự quen thuộc này.
Đây chính là Trấn Long ấn, một trong số các bảo vật hắn đã bị thất lạc.
“Mình nhớ là mình cũng có một phần tu vi bị phong ấn bên trong Trấn Long ấn này!”
Ngay sau đó, hắn lặng lẽ rời khỏi chỗ tối nơi bản thân ẩn náu, lần theo khí tức của Trấn Long ấn.
Diệp Thiên cứ đi theo khí tức của Trấn Long ấn, tới khi chợt phát hiện ra khí tức này lại xuất hiện ở một nơi rất quen thuộc.
Lúc hắn đứng trước cửa phủ Thành chủ, trong mắt hắn khẽ lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Thánh Khư Thủy Tổ, hy vọng anh vẫn khỏe mạnh!”
Giọng nói của Tạ Bất Tu từ bên trong phủ thành chủ truyền tới.
Bóng người Diệp Thiên từ từ bay lên không trung.
Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy Tạ Bất Tu đang đứng trên nóc nhà phủ thành chủ.
Vẻ mặt Tạ Bất Tu nhìn Diệp Thiên có chút dữ tợn: “Thánh Khư Thủy Tổ, quả nhiên thực lực rất mạnh. Giết chết tám cao thủ Minh Đế cảnh của tôi mà xem ra anh không hề bị thương, thật không hổ là một cao thủ cùng thời với ông cụ Minh Đế!”
Diệp Thiên không hề để ý tới Tạ Bất Tu, hắn vẫn chăm chú nhìn vào Trấn Long ấn đang lơ lửng giữa không trung.
Tạ Bất Tu cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn Trấn Long ấn.
Hắn khẽ cười, nói: “Xem ra, Thánh Khư Thủy Tổ rất có hứng thú vứi món bảo vật này của tôi, chi bằng chúng ta giao dịch với nhau đi? Chỉ cần Thánh Khư Thủy Tổ bằng lòng gia nhập cung Minh Đế của tôi, chúng tôi sẽ hai tay dâng Trấn Long ấn này lên cho anh! Không chỉ thế, anh còn có thể tùy ý lựa chọn bảo vật trong cung Minh Đế của tôi!”
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi thu lại ánh mắt đang nhìn ngắm Trấn Long ấn.
Hắn nhìn Tạ Bất Tu, ánh mắt rất bình tĩnh: “Cung Minh Đế của anh có tài đức và năng lực gì mà cũng xứng để tôi gia nhập? Không phải tôi xem thường các anh, cứ lấy Trấn Long ấn trước mắt anh ra mà nói, nếu tôi muốn lấy nó đi thì có thể lấy bất cứ lúc nào!”
Nói xong, trong đầu Diệp Thiên xuất hiện một suy nghĩ, hắn ngay lập tức tạo được mối liên hệ với Trấn Long ấn.
Trấn Long ấn vốn là pháp bảo mà trước kia đích thân hắn đã tế luyện ra, hơn nữa hắn cũng đã sử dụng nó hàng vạn năm.
Vì thế, thời gian không thể nào cắt đứt được mối liên hệ giữa Diệp Thiên và Trấn Long ấn.
Ngay sau đó, Trấn Long ấn bất ngờ rung lên dữ dội.
Sau đó, dưới vẻ mặt trợn mắt há hồm của Tạ Bất Tu, Trấn Long ấn biến thành một luồng kim quang, bay tới chố Diệp Thiên.
Tạ Bất Tu lập tức phản ứng lại, hắn vội vàng đưa tay bắt lấy Trấn Long ấn đang lơ lửng giữa không trung từ xa.
Nhất thời, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ tác động lên Trấn Long ấn, chống lại sức mạnh của Diệp Thiên.
Ánh mặt Diệp Thiên trở nên nghiêm túc, hiện giờ, tu vi của hắn chỉ là cảnh giới Phiêu Miểu lục trọng.
Có một sự chênh lệch không nhỏ so với Tạ Bất Tu, kẻ có Minh Đế cảnh nhị trọng.
Hắn không ngừng điều động sức mạnh trong cơ thể mình để cố gắng thu Trấn Long ấn về tay.
Nhưng Tạ Bất Tu cũng cố sống cố chết bắt lấy Trấn Long ấn không buông. Nhất thời, hai bên rơi vào thế giằng co không bên nào nhường bên nào.
Lúc này, trong lòng Tạ Bất Tu vô cùng khiếp sợ, hắn không thể ngời Thánh Khư Thủy Tổ lại có thể khống chế và kiểm soát Trấn Long ấn.
Hơn nữa, hắn dần dần có cảm giác Trấn Long ấn đang dần có dấu hiệu thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!