Diệp Thiên sau khi đi vào khu rừng nguyên sinh, đột nhiên giống như rồng được trở về với biển cả.
Trong rừng sâu đâu đâu cũng đều là những cây cổ thụ quý hiếm, tán lá rộng che hết cả ánh nắng mặt trời, ngay cả một tia nắng cũng không lọt qua.
Hơn nữa, dưới gốc cây, những cỏ cây mọc thành bụi, lùm cây đan xem vào nhau, một người nếu như muốn ẩn nấp quả thực là quá đơn giản!
Sau khi bước vào rừng, Diệp Thiên nhanh chóng ẩn nấp mình.
Tuy rằng tu vi hiện tại của hắn chỉ có Phiêu Du Cảnh bát trọng. Nhưng những kí ức trước kia của hắn ở Hư Không Cảnh đều còn.
Pháp môn mà hắn dùng để ẩn giấu cơ thể mình ở đây, vốn là thuật thần thông cấp bậc ở Hư Không Cảnh.
Sau khi Diệp Thiên bước vào khu rừng nguyên sinh không lâu, rất nhiều cao thủ ở Minh Đạo liền lũ lượt xông vào bên trong khu rừng.
Những cao thủ Minh Đế Cảnh đó, trôi nổi giữa không trung.
Giải tán thần thức của mình, không ngừng một giây phút nào để quan sát động tĩnh của hạ phương.
Nhưng những cao thủ Minh Vương Cảnh, trong lúc bước vào khu rừng sâu, phân tán lực lượng đi khắp nơi.
Dùng phương thức tìm kiếm “thảm trải sàn”, tìm kiếm tung tích của Diệp Thiên.
Nhưng dưới pháp môn thuật ẩn thân của Diệp Thiên, cho dù là những cao thủ Minh Đế Cảnh đó cũng không thể nào phát hiện ra một chút hơi thở nào của hắn.
Càng không nói đến những cao thủ của Minh Vương Cảnh.
Cứ như thế, Diệp Thiên trong tối, người trong Minh Đạo ở ngoài sáng.
Bọn họ dần dần lấn sâu vào bên trong khu rừng rậm.
“Phạm vi của khu rừng nguyên sinh này quả thực là quá to lớn, đây mới đi có mấy nghìn mét, người của chúng ta đã tản hết ra, điều này thật rất bất lợi đối với chúng ta! Các vị, chúng ta cũng tản ra, thần thức không lúc nào được ngừng, thật cẩn trọng quan sát động tĩnh của hạ phương! Dựa vào sự tính toán của tôi, Khánh Khư Thủy Tổ đó đang đợi người của chúng ta phân khai hết, sau đó mới tiến hành đả kích!”
Tạ Bất Tu điềm tĩnh phân tích tình hình trước mắt, sau đó nói với các vị cao thủ Minh Đế Cảnh xung quanh.
Các vị cao thủ Minh Đế Cảnh gật gật đầu, nghe theo sự chỉ thị của Tạ Bất Tu tản ra nhiều phía.
Không thể không nói, khả năng nắm bắt khống chế tình hình của Tạ Bất Tu vô cùng cao.
Diệp Thiên lúc này không ngừng hướng về phía rừng sâu tiến về phía trước, mục đích của hắn chính là khiến bọn cao thủ Minh Vương Cảnh kia tản ra.
Như thế, hắn mới có thể giết chết những tên cao thủ Minh Đạo đang đơn độc đi một mình.
Quả nhiên, lúc này Diệp Thiên dẫn theo những tên cao thủ Minh Vương Cảnh, đã đi tới phạm vi sâu hơn vạn mét của rừng nguyên sinh.
Bọn họ giờ đây ba người một đội, phân tán ra các nơi trong rừng nguyên sinh.
Không ngừng đuổi theo tung tích của Diệp Thiên.
Nhưng cục diện hiện tại bây giờ, là sự dẫn dắt của Tạ Bất Tu tạo nên.
Nếu không, những tên cao thủ Minh Vương Cảnh này chỉ có thể đơn độc phân tán ra.
Như thế sẽ tiện cho kế hoạch giết hại của Diệp Thiên.
Lúc này, trong khu rừng nguyên sinh rậm rạp.
Một đội ba người do các cao thủ Minh Vương Cảnh tạo thành, lúc này đang cùng ở trong một khu vực tìm kiếm.
Đột nhiên, một tia sáng của kiếm vụt qua, chiếu sáng cả một khu vực u tối.
Tiếp sau đó, một trong ba người, đầu đã bị rơi xuống dưới chân.
Ngoài ra hai người kia đột nhiên bị chấn động đến mức tột đỉnh, mới ý thức được liền chuẩn bị hét lên báo hiệu cảnh giác.
Chỉ có điều âm thanh của họ còn chưa kịp phát ra, một loạt tiếng vang liên hồi của súng vang lên, từ trên đỉnh đầu của bọn họ phát ra.
Trong phút chốc hai người còn lại bị bắn, nhìn giống như tổ ong vò vẽ.
Cứ như thế, một đội ba người do cao thủ Minh Vương Cảnh tạo thành đội tìm kiếm.
Chỉ trong một cái hít thở, tính mạng đã nằm gọn trong tay của Diệp Thiên.
Sau khi đã giải quyết được ba người, Diệp Thiên không hề dừng lại, lập tức xuyên vào trong rừng rậm, đi xa tít tắp trong chớp mắt.
Sau khi Diệp Thiên đi không lâu, lập tức có một hình bóng một người từ trên trời hạ xuống.
Tán cây trên đỉnh đầu, lập tức bị phá vỡ thành một cái lỗ to.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, chiếu thẳng vào ba thi thể đang chết thảm thiết của hạ phương.
Người đến là một trong những vị cao thủ xếp thứ chín trong Minh Đế Cảnh, người này là một vị gia chủ của Trần Gia.
Hắn nhìn thấy ba thi thể cao thủ Minh Vương Cảnh của hạ phương, trong ánh mắt có chút hận thù lóe qua.
“Thánh Khư Thủy Tổ, tôi xem anh có thể chốn được bao lâu!”
Vừa xuống đây, hắn lập tức dùng toàn bộ sức lực của mình phân tán thần thức của mình, trong khu vực này tìm kiếm hơi thở của Diệp Thần.
Nhưng Diệp Thần cẩn trọng cẩn thận, khiến hắn không tìm kiếm được gì.
Ngoài những sát khí của đao kiếm, và những tàn nhẫn còn sót lại của trận đấu.
Hắn căn bản vốn dĩ không thể tìm được tung tích, không hề tìm thấy được một chút dấu vết nào của Diệp Thần.
Diệp Thần hiện tại cơ bản là đã hiểu rất rõ, những vị cao thủ Minh Đế Cảnh trên trời là phạm vi theo dõi.
Trong rừng sâu gần một trăm cao thủ Minh Vương Cảnh, không phân biệt khu vực.
Mỗi khu ba đến bốn đội nhỏ, có một vị cao thủ Minh Đế Cảnh ở trên bầu trời để tiếp ứng.
Vừa lúc nãy Diệp Thần giết người trong đội nhỏ đó, chính là gia chủ nhà họ Trần đang trong phạm vi quan sát.
Mà Diệp Thần lúc đó, sớm đã tung hoành ngang dọc như con thoi ở trong rừng nguyên sinh rồi.
Nhanh chóng rời khỏi phạm vi quan sát của gia chủ nhà họ Trần, đến với khu vực bên trong của một vị cao thủ Minh Đế Cảnh khác.
Mà lần này Diệp Thần chọn vị cao thủ Minh Đế Cảnh này, chính là trưởng lão Tạ Bất Tu của Minh Đế Cung.
Lần này người trong Minh Đạo bao vây tiêu trừ hành động của Diệp Thần, hắn luôn là nhân vật giữ chức chỉ huy.
Cho nên tương đối mà nói, tinh lực của hắn tương đối phân tán.
Vì thế, Diệp Thần mới dám đến khu vực của hắn giết chết vài người.
Diệp Thần vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ lén lút.
Không lâu sau, hắn liền gặp phải một tiểu đội.
Diệp Thần nấp trong đám cỏ, lộ ra một nụ cười sắc lạnh.
Lúc này, trong tay hắn ta nắm chặt chiếc dao găm màu đen.
Chiếc dao găm này, là trước kia khi hắn từ trong tay Minh Thập Tam Cung Võ Minh Đường đường chủ Ô Nam, cướp được chiếc Thương Lan nhận.
Đây là một chiếc đao sát thủ!
Diệp Thần lúc này, giống như một kẻ săn đầy kinh nghiệm.
Hắn phục kích trong đám cỏ, bất động chuyên tâm chú ý đến con mồi trước mắt.
Hắn đang âm thầm ngầm tính toán, khoảng cách giữa bản thân và con mồi.
Mười mét, chín mét, tám mét…
Trong phút chốc, khi tiểu đội đó bước vào trong phạm vi bảy mét.
Diệp Thần cuối cùng cũng hành động.
Chân hắn đạp nhẹ một bước pháp thuật sâu xa huyền ảo khó lường, biến thành một vệt bóng đen vút qua từ trong đám cỏ cây.
Còn Thương Lan nhận trong tay hắn, lướt qua một vệt đao màu đen tối.
Ba vệt máu phun ra rất cao.
Sau khi giết chết ba vị cao thủ Minh Vương Cảnh, Diệp Thần dưới sự quán tính của pháp thuật, không ngừng nghỉ đi về phía trước.
Dường như trong cùng một thời gian, Tạ Bất Tu liền phá vỡ tán cây phía trên.
Khi hắn nhìn thấy ba thi thể cùng các bộ thận rời rạc tách rời, đột nhiên trong lòng nổi lên cơn thịnh nộ.
“Thánh Khư Thủy Tổ! Tôi sẽ phanh thây anh thành trăm mảnh!”
Diệp Thần lúc này, đang vụt chạy với tốc độ nhanh như bay.
Khi hắn nghe thấy tiếng gào thét phía sau của Tạ Bất Tu, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Giết hại hàng loạt vẫn còn tiếp diễn.
Trong khu rừng rậm này, Diệp Thần ẩn thân chẳng khác nào quỷ, không ngừng giết hại sinh mạng.
Hành tung của hắn không có quy luật nào cả, có khả năng vài phút trước còn đang ở trong khu vực của Tạ Bất Tu giết hại người.
Một thoáng sau hắn đã lại xuất hiện ở khu vực của Thạch Bình Long.
Bởi vì pháp môn của thuật ẩn thân và tốc độ của hắn, quả thực là kì dị khôn lường.
Những cao thủ Minh Đế Cảnh kia, cho dù có giải phóng thần thức mọi lúc mọi nơi, cũng không thể nào tìm ra được tung tích của hắn.
Mà lúc duy nhất hắn hiện ra thân hình của mình, đó là khi hắn giết người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!