Trên bầu trời nhà họ Triệu, bóng dáng gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Minh Nghĩa lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Diệp Thiên phía dưới.
Khi ông ta nhìn thấy Diệp Thiên, hai mắt nhất thời co rút lại.
Ông ta hoảng sợ chỉ vào Diệp Thiên hô: “Thánh Khư Thủy Tổ? Anh đến nhà họ Triệu tôi làm gì? Đừng nghĩ rằng tôi sợ anh.”
Diệp Thiên mỉm cười nói: “Gia chủ Triệu nếu như ông không sợ, vì sao tay ông lại phát run thế kia?”
Triệu Minh Nghĩa sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn về phía ngón tay mình đang run rẩy, một chút xấu hổ hóa thành giận dữ thu hồi ngón tay.
Ông ta hướng Diệp Thiên lạnh giọng nói: “Thánh Khư Thủy Tổ, anh thật sự cho rằng chúng tôi sợ anh sao? Lúc trước ở thập vạn đại sơn, vì anh đánh lén nên chúng ta tổn thất mấy vị cao thủ Minh Đế Cảnh, nhưng hiện tại anh và tôi mặt đối mặt, anh thật sự cho rằng anh có phần thắng sao?”
Cũng không biết là đang đe dọa Diệp Thiên hay là vì động viên chính mình, gia chủ nhà họ Triệu bắt đầu phân tích thực lực của cả hai.
Diệp Thiên như có chút suy nghĩ gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Gia chủ nhà họ Triệu nói đúng, tôi chẳng qua chỉ là là tu vi Phiêu du cảnh bát trọng làm sao có thể là đối thủ của cao thủ Minh Đế Cảnh như ông chứ? Nhưng nếu gia chủ nhà họ Triệu hiểu được đạo lý này, vậy vì sao đến bây giờ không ra tay?”
Triệu Minh Nghĩa nhất thời im bặt.
Ông ta tuy rằng ngoài miệng nói ngoan độc, nhưng khi ông ta nhìn thấy Diệp Thiên, trong lòng không hiểu sao sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Ông ta nghe ra ý trào phúng trong giọng nói của Diệp Thiên, nhưng mặc dù như vậy ông ta vẫn không dám ra tay.
Triệu Minh Nghĩa trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng nói: “Thánh Khư Thủy Tổ, chẳng lẽ anh phải cùng tôi liều mạng cá chết lưới rách sao? Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể có cơ hội khác, hay là chúng ta nói chuyện một chút?”
Lúc này Triệu Minh Nghĩa đã sớm từ giữa không trung hạ xuống, đứng từ xa đối mặt với Diệp Thiên.
Bởi vì khi ông ta đối mặt với Diệp Thiên, thật sự không có tự tin đứng trên đầu đối phương nói chuyện.
Diệp Thiên thấy Triệu Minh Nghĩa đột nhiên thay đổi thái thì độ kinh ngạc một lát, sau đó như cười như không nói: “Nếu gia chủ nhà họ Triệu muốn nói chuyện, vậy Diệp Thiên tôi xin nghe theo, bởi vì mọi người đều biết Thánh Khư Thủy Tổ tôi là một người yêu chuộng hòa bình!”
Nghe được câu này, khóe miệng Triệu Minh Nghĩa giật giật.
Nếu ngươi yêu chuộng hòa bình, vậy sao chúng ta có thể mất đi nhiều người như vậy?
Khi ngươi giết người, sao không thấy ngươi yêu chuộng hòa bình.
Nhưng mà những lời này Triệu Minh Nghĩa cũng chỉ dám nói ở trong lòng, ông ta cũng không dám trước mặt Diệp Thiên nói ra.
Triệu Minh Nghĩa lẳng lặng nhìn Diệp Thiên chờ hắn mở miệng.
Bởi vì hiện tại Diệp Thiên nắm giữ quyền chủ động cho nên là Diệp Thiên đưa ra điều kiện trước.
Diệp Thiên mỉm cười nói: “Nghe nói nhà họ Triệu có một cây tử tâm quả ngàn năm, cây này kết thành quả tử tâm, tác dụng thần kỳ, có thể giúp người tăng lên tu vi khôi phục linh lực! Tôi đối với tử tâm quả này rất hứng thú, không bằng ga chủ Triệu đem cái cây này nhường cho tôi được chứ?”
Triệu Minh Nghĩa thấy Diệp Thiên đánh chủ ý lên tử tâm quả của nhà bọn họ, nhất thời trong lòng có chút tức giận nhưng lại không dám phát tác.
Ông ta mỉm cười hướng Diệp Thiên nói: “Tu vi của anh đã đạt tới Phiêu du cảnh bát trọng, tương đương với Minh Vương cảnh bát trọng trong Minh Đạo ta. Mà Tử Tâm Quả của tôi lại chỉ có tác dụng đối với người dưới Minh Vương cảnh, sau khi ngươi cầm đi dường như cũng không có tác dụng gì.”
Diệp Thiên lắc đầu nói: “Lời này của gia chủ Triệu có chút mở mắt nói dối, quả này tôi tất nhiên không dùng được, nhưng hậu bối và đệ tử của tôi lại có thể dùng được nha! Lời này của gia chủ Triệu chẳng phải là đang nguyền rủa tôi không có người kế thừa sao?”
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Thiên có chút âm lãnh.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Triệu Minh Nghĩa trong lòng cả kinh, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Lui một bước này, ông ta nhất thời cảm thấy khí thế của mình thua hơn phân nửa.
Hơn nữa xung quanh rất nhiều người nhà họ Triệu đều đang nhìn ông ta.
Thân là chủ nhà, vậy mà đối với một người trẻ tuổi tu vi không bằng mình lại sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Thật sự là mất mặt không chịu nổi.
Vì vậy, ông ta bước về phía trước mọt bước, tức giận giơ tay chỉ vào Diệp Thiên và nói: “Thánh Khư Thủy Tổ, anh không nên quá tham lam! Tử Tâm Quả này chính là gốc rễ của nhà họ Triệu tôi, thế hệ trẻ tuổi nhà họ Triệu tôi đều dựa vào cây này bồi dưỡng, nếu để anh cướp đi, vậy nhà họ Triệu tôi từ nay về sau nhất định sẽ xuống dốc! Làm người cũng không thể ác độc như vậy!”
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh như băng: “Ông vậy mà còn có mặt mũi hướng phía tôi nói tôi ác độc sao? Lúc trước hai mươi cao thủ Minh Đế Cảnh các ông đến vây công tiêu diệt tôi, sao lại không thấy các ông chê tâm địa của mình ác độc? Bây giờ tôi chỉ muốn một cái cây của ông, ông lại tức giận như vậy! Quả nhiên là người không biết xấu hổ nhất trên đời! Đã như vậy, tôi cùng gia chủ Triệu cũng không còn gì để nói, giết ông xong, Tử Tâm Quả quả vẫn là của tôi!”
Triệu Minh Nghĩa nhất thời cả kinh, tức giận trong mắt trong nháy mắt tiêu tán.
Ông ta vừa rồi bị tức giận của mình làm cho choáng váng đầu óc, hiện tại nhìn thấy Diệp Thiên giận dữ, trong lòng ông ta thật sự sợ hãi.
“Thánh Khư Thủy Tổ, anh nghe tôi nói...”
Triệu Minh Nghĩa đang muốn giải thích, nhưng Diệp Thiên cũng không để ý tới ông ta.
Hắn nhìn về phía Ác Nguyên bên cạnh: “Con ở lại đây để bảo vệ hai mẹ con bọn họ!”
Ác Nguyên đang chuẩn bị xông ra ngoài đại sát tứ phương, sau khi nghe được lời Diệp Thiên nói nhất thời vẻ mặt đau khổ đứng tại chỗ.
Diệp Thiên trực tiếp xông về phía Triệu Minh Nghĩa.
Triệu Minh Nghĩa kia tuy rằng là cao thủ Minh Đế cảnh nhất trọng nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên trong lòng lại tràn ngập sợ hãi.
Ông ta không dám đối đầu trực tiếp với hắn.
Triệu Minh Nghĩa nhìn thấy Diệp Thiên xông về phía mình, nhất thời xoay người bỏ chạy.
Mà những cao thủ nhà họ Triệu kia, trong lòng vốn tràn đầy lửa giận.
Khi họ nhìn thấy gia chủ của họ bị một thanh niên dọa chạy thì mỗi người đều trợn to hai mắt, sửng sốt tại chỗ, không biết làm sao.
Mà với tốc độ của Triệu Minh Nghĩa, Diệp Thiên căn bản không đuổi kịp ông ta cho nên hắn quyết định sẽ không đuổi theo.
Hắn trực tiếp xông vào trong đám người nhà họ Triệu, cầm Phá Thiên Thương chém giết.
Nhà họ Triệu chỉ có Triệu Minh Nghĩa là Minh Đế cảnh cao thủ nhất trọng, những người khác tu vi cao nhất cũng chỉ là Minh Vương cảnh đỉnh phong.
Mà trong Minh Vương cảnh, không ai là đối thủ của Diệp Thiên.
Cho nên sau khi Diệp Thiên xông vào đám người nhà họ Triệu chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở cũng đã có mười mấy người chết dưới trường thương của hắn.
Nhất thời, trên đá xanh của nhà họ Triệu đã bị máu tươi ướt đẫm một mảng lớn.
Mùi máu tanh tỏa lên bầu trời, không thể chịu đựng được.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người nhà mình truyền đến, bóng dáng Triệu Minh Nghĩa sớm đã đi xa sững sờ giữa không trung.
Đôi mắt của ông ta đang hiện lên vẻ đấu tranh, nắm chặt hai nắm đấm.
Ông ta vừa muốn trở về cứu viện gia tộc của mình, nhưng lại không dám đối mặt với Diệp Thiên.
Nghe phía sau truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt Triệu Minh Nghĩa dần dần trở nên dữ tợn.
Sau đó, ông ta gầm lên giận dữ: “Thánh Khư Thủy Tổ! Tôi liều mạng với anh!”
Thật ra ngay từ đầu khi ông ta nhìn thấy Diệp Thiên cũng đã bóp nát một viên thạch truyền âm.
Đó là Tạ Bất Tu để lại cho ông ta, tất cả tông môn cùng gia tộc trước đó tham gia bao vây tiêu diệt Diệp Thiên đều nhận được một viên thạch truyền âm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!