“Muộn như vậy còn đến tìm Cung chủ, cũng không biết tên cẩu nô tài nhà ông rốt cuộc nghĩ cái gì! Bọn tôi không cần ngủ hay sao?”
Cô thị nữ vừa đi vừa lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Diệp Thiên tràn đầy khinh thường và ghê tởm.
“Thật sự cho rằng mình là thứ gì, bị chọn làm tử sĩ chính là đưa đi chết, còn thực sự nghĩ rằng địa vị của mình được nâng cao à?”
“Thứ chó không biết cái gì!”
Nghe thấy những lời mắng chửi đầy miệng của thị nữ kia, mặc dù đối phương mắng Hắc Chúc Sinh nhưng lúc này Diệp Thiên cũng chính là Hắc Chúc Sinh.
Ánh mắt Diệp Thiên lúc này dần dần trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Sau khi vào sảnh trong, Diệp Thiên trông thấy Mục Thanh Minh đang mặc thường phục, ngồi ở bàn bên cạnh.
Phải nói rằng, Mục Thanh Minh là một mỹ nhân hiếm có.
Khi nhìn thấy Mục Thanh Minh, người thị nữ kia cũng ngậm miệng lại.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, bà ta lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
Giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Hắc Chúc Sinh, muộn thế này rồi, ông đến tìm bổn cung, rốt cuộc có chuyện gì?”
Diệp Thiên đi tới trước mặt Mục Thanh Minh, khẽ cười, nói: “Đương nhiên là vì giết chết Thánh Khư Thủy Tổ đời thứ nhất!”
Mục Thanh Minh khẽ cau mày hỏi: “Thánh Khư Thủy Tổ đó là kẻ thù không đội trời chung của Minh Đạo, Hắc Chúc Sinh, ông có phương án nào hay, muốn hiến kế đúng không?”
Diệp Thiên lắc đầu, nói: “Không phải là hiến kế, mà là có quan điểm không giống nhau!”
“Quan điểm gì?”
Diệp Thiên lại tiến về phía Mục Thanh Minh vài bước.
Động tác này khiến lông mày của Mục Thanh Minh nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
“Thuộc hạ cảm thấy vị Thánh Khư Thủy Tổ ấy, tính tình đoan chính, tướng mạo khôi ngô, hơn nữa tấm lòng luôn hướng về bách tính, coi kẻ ác như thù, trên đường thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp, cũng là người có thiên phú tu dưỡng tốt, có tư cách xuất chúng, làm rồng phượng giữa thiên hạ! Tại sao chúng ta không bỏ qua cho ông ta? Chẳng lẽ mọi người không thể chung sống hòa bình sao? Cung chủ, người cảm thấy thế nào?”
Khi nghe thấy Diệp Thiên nói câu đầu tiên, ánh mắt của Mục Thanh Minh đã trở nên lạnh lẽo.
Khi nghe hắn không ngừng nói những câu sau, vẻ mặt của Mục Thanh Minh càng ngày càng ảm đạm, trong mắt hiện lên một tia sát ý mạnh mẽ.
“Hắc Chúc Sinh, ông có biết ông đang nói cái gì không? Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, ông cũng dám ở trước mặt bổn cung nói ra, xem ra ông muốn phản lại Minh Đạo rồi!”
Diệp Thiên lắc đầu, đang chuẩn bị nói tiếp, nhưng vào lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng chửi rủa sắc bén.
“Hắc Chúc Sinh! Cái tên chó này, ăn cháo đá bát! Còn dám ở trước mặt Cung chủ nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, tôi thấy ông chán sống rồi! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Cung chủ, có lẽ Cung chủ nhân từ, sẽ giữ lại cho một cái mạng!”
Diệp Thiên cau mày, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy thì ra là người thị nữ đã dẫn hắn vào, lông mày đang dựng ngược.
Một tay chống eo, một tay chỉ vào Diệp Thiên, vẻ mặt tràn đầy tức giận, mắng chửi.
Sát khí lóe lên trong mắt Diệp Thiên, ngay sau đó, bóng dáng của hắn liền biến mất tại chỗ.
Khi thân ảnh của hắn xuất hiện lần nữa, giọng nói của người thị nữ đột ngột dừng lại.
“To gan!”
Mục Thanh Minh hung hăng vỗ bàn, trừng mắt nhìn Diệp Thiên!
Những người khác vừa rồi không nhìn rõ động tác của Diệp Thiên, nhưng thân là cao thủ Minh Đế Cảnh Tam Trọng, bà ta có thể thấy rõ ràng!
Khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Thiên đã nhanh như chớp, dùng đao chém đứt đầu người thị nữ.
Nhưng do động tác của hắn quá nhanh, người thị nữ kia hiện tại vẫn chưa nhận thức được bản thân cô ta đã chết.
Cô ta tiếp tục tức giận nhìn Diệp Thiên: “Ông…”
Ngay sau đó, đầu cô ta từ cổ rơi xuống, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Đối mặt với ánh mắt của Mục Thanh Minh, Diệp Thiên không hề lộ ra vẻ chật vật chút nào.
Hắn bình tĩnh lau vết máu trên thanh Thương Lan Nhận trong tay.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mục Thanh Minh nói: “Thị nữ của Cung chủ vô cùng cao ngạo, hơn nữa còn ngông cuồng coi thường người khác, cái miệng vô cùng xấu xa. Thuộc hạ giúp Cung chủ thu dọn loại rác rưởi này, lẽ nào Cung chủ không cảm ơn thuộc hạ sao?”
Mục Thanh Minh vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi cảm ơn ông.”
Bà ta đang định ra tay, nhưng đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào Thương Lan Nhận trong tay Diệp Thiên.
“Thương Lan Nhận tại sao lại ở trong tay ông, rốt cuộc ông là ai?”
Diệp Thiên cong môi cười: “Tôi nói tôi là cha của bà đấy, bà có tin hay không?”
“To gan! Khốn kiếp chịu chết đi!”
Mục Thanh Minh vào lúc này đã vô cùng tức giận, giơ tay lên và dùng một quả đấm để tấn công Diệp Thiên.
Đòn tấn công của Minh Đế Cảnh Tam Trọng không thể con thường.
Cú đấm này còn là lúc Mục Thanh Minh đang vô cùng tức giận, cho nên uy lực càng phi phàm hơn!
Chỉ thấy cú đấm của bà ta vừa ra, cả đại điện của Minh Thập Tam Cung lập tức run lên bần bật.
Và sức mạnh của cú đấm đó tạo thành một cơn bão áp khí, quét về phía cơ thể Diệp Thiên.
Khoảng cách giữa Diệp Thiên và Mục Thanh Minh rất gần, đòn này hắn căn bản không giám tự mình chống đỡ.
Do đó hắn không chút do dự lùi lại phía sau.
Đồng thời, hắn giơ tay ra vung một cái, một đại ấn kim sắc được hắn ném ra ngoài.
Trấn Long Ấn!
Ngay khi Trấn Long Ấn xuất hiện, thể tích nhanh chóng được phóng to cho đến khi nó có kích thước cả trăm mét!
Nắm đấm tấn công của Mục Thanh Minh đập lên Trấn Long Ấn, không thể làm rung chuyển chút nào.
Khoảnh khắc trông thấy Trấn Long Ấn, đồng tử của Mục Thanh Minh co rút lại.
Bà ta cảm nhận được luồng khí quen thuộc trên Trấn Long Ấn.
Ngoài ra, sức mạnh của Trấn Long Ấn cũng khiến trái tim bà ta loạn nhịp.
Bà ta chỉ khẽ cau mày, lập tức nhớ ra luồng khí quen thuộc này là từ đâu mà ra.
Bởi vì bà ta đã quá quen thuộc với luồng khí này.
Sau đó, chỉ thấy bà ta đưa tay ra và lắc nhẹ về phía khoảng không bên cạnh.
Trong tay Mục Thanh Minh lập tức xuất hiện một thanh kiếm dài ba thước khiến người ta kinh ngạc!
Khi nhìn thấy thanh kiếm này, Diệp Thiên trên mặt lộ ra nụ cười.
Tru Thiên Kiếm!
Tru Thiên Kiếm này cũng là một trong những pháp khí trước đây của hắn.
Sau khi Mục Thanh Minh lấy Tru Thiên Kiếm ra, lập tức chém rất mạnh về phía Trấn Long Ấn.
Lập tức, chỉ thấy một đường kiếm ánh sáng trắng bắn ra tấn công lên Trấn Long Ấn.
Cùng lúc đó, Trấn Long Ấn đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng.
Đường khí kiếm mà Mục Thanh Minh chém ra, khi tiếp xúc với ánh sáng vàng kia, nhanh chóng vô hình biến mất.
Đôi mắt của Mục Thanh Minh đột nhiên mở to, bà ta biết uy lực của thanh kiếm vừa rồi của mình mạnh như thế nào.
Nhưng nói lại bị Trấn Long Ấn dễ dàng hóa giải như vậy.
“Chẳng lẽ công kích khí kiếm này không có tác dụng với Đại Ấn kim sắc sao?”
Sau đó, một tia sáng vàng lóe lên trong mắt bà ta, trong tay bấm tay niệm chú pháp quyết.
Môi khẽ mở, nhẹ nhàng hét lên một tiếng: “Đi!”
Sau đó, chỉ thấy Tru Thiên Kiếm biến thành một đường ánh sáng kiếm màu trắng, nhanh như tốc độ sấm sét, tấn công về phía Trấn Long Ấn.
Và ngay khi Tru Thiên Kiếm sắp cắt trên Trấn Long Ấn.
Trấn Long Ấn đột nhiên co rút lại một cái, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng, bay về Diệp Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Mục Thanh Minh lộ ra nụ cười chế giễu: “Muốn chạy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!