Nghe thấy lời tự thuật của vị hoàng đế này, Diệp Thiên không nhịn được nhíu mày.
Người này còn sợ chết hơn cả vị đường chủ xuất hiện ở vòng hai kia.
Vị đường chủ ở vòng hai chỉ muốn dùng phụ nữ trong nhà và tiền bạc để đối lấy sinh mạng của mình.
Thế mà vị hoàng đế này lại tốt hơn, sẵn sàng cho tất cả mọi thứ.
Thậm chí ngay cả ngôi vị hoàng đế này ông ta cũng có thể chắp tay nhường lại.
Diệp Thiên cũng không thèm để ý đến ông ta, thấp giọng nói: "Ta không cần những thứ đó, ta chỉ có một vấn đề muốn ông! Nếu ông thành thật trả lời cho ta biết, ta có thể tha cho ông một mạng. Còn nếu ông dám nói láo hoặc dám giấu diếm dù chỉ là một chút vậy thì tôi sẽ tàn sát hết trên dưới hoàng tộc của ông đấy!"
Vị hoàng đế kia nghe thấy thế thì lập tức gật đầu như mổ thóc: "Biết... ta biết rồi. Đại nhân cứ hỏi đi, nếu tiểu nhân biết gì thì nhất định sẽ nói hết cho ngài biết, không che giấu gì cả!"
Diệp Thiên thấp giọng hỏi: "Khoảng năm trăm năm trước, ông có tham gia vào việc giết chết một người không?"
Ngay khi vị hoàng đế của Vũ Quốc nghe thấy những lời Diệp Thiên nói, ánh mắt ông ta bắt đầu co lại, tim đập vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta có thể mơ hồ cảm nhận được người này đến tìm ông ta là để tính sổ.
Ông ta rất muốn nói mình không tham dự vào việc này thế nhưng người đang đứng trước mặt ông ta nói cho ông ta biết, hắn đã biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Cho nên nếu ông ta dám nói láo thì chắc chắn hôm nay đầu ông ta sẽ lìa khỏi xác.
Vị hoàng đế cảm nhận được đây chính là ranh giới cuối cùng của Diệp Thiên.
Vì thế ông ta cũng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt trả lời: "Không sai, đúng như những gì ngài đã nói. Năm trăm năm trước ta thật sự đã tham dự vào một lần vây quét và diệt trừ, thế nhưng tôi không phải chủ mưu! Tôi làm thế cũng là do bị ép buộc, tất cả đều là do người cầm đầu, người đó lấy thế để ép buộc ta! Chúng ta là những người thấp cổ bé họng vì thế cũng không còn cách nào khác, cũng không có cách nào chống đỡ với cung Minh Đế. Mặc dù ban đầu ta không muốn theo thế nhưng người đó đã dùng tính mạnh của con dân của ta mang ra uy hiếp ta, cho nên ta cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý với người đó! Thế nhưng người đó vẫn chưa chết bây giờ người đó vẫn đang bị trấn áp! Ngài phải tin tôi!"
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm túc.
Sau khi nghe thấy ba chữ cung Minh Đế, trong lòng anh đã nghĩ ra được kế sách.
Lúc ấy khi hắn nhìn thấy dáng vẻ lo sợ của thành chủ Trương Mộc, trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ.
Hắn đã sớm đoán được rằng chuyện Quỷ Đạo Linh Nguyên bị vây quét chắc chắn có liên quan tới cung Minh Đế.
Thế nhưng bây giờ hắn đã nhận được sự chứng thực từ miệng của vị hoàng đế này.
Thật ra thì trong lòng anh cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Thế nhưng nội bộ bên trong cung Minh Đế lại vô cùng phức tạp, cao thủ đếm không xuể.
Rốt cuộc người chủ trì việc đó là ai chứ?
Diệp Thiên hỏi: "Người đứng đầu các vị là ai?"
Lúc Diệp Thiên hỏi những điều này, hắn cũng không hy vọng quá nhiều việc vị hoàng đế này dám nói ra những lời đó.
Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của anh, vị hoàng đế này lại vô cùng dứt khoát nói cho hắn biết về thân phận của người kia.
"Người dẫn đầu năm đó chính là một trong tứ đại hộ pháp của cung Minh Đế, hộ pháp phương Đông, Lôi Hằng! Đại nhân phải cẩn thận đấy, thực lực của người tên Lôi Hằng này vô cùng mạnh mẽ, chính là cao thủ minh đế cảnh tam trọng. Hơn nữa trong tay của người đó còn sở hữu một pháp bảo vô cùng thần kỳ, là một pháp bảo trông giống như một cây đại thụ. Một khi sử dụng pháp bảo đó thì sẽ lập tức hóa thành một cây đại thụ cao lớn. Không chỉ có thể loại bỏ tất cả âm khí mà còn có thể tạo nên trấn láp. Từng đợt ánh sáng phát ra từ pháp bảo đó không có thứ gì có thể địch lại nổi. Nó giống như việc không có thứ gì có thể địch lại nổi khi đứng trước mặt những cây đại thụ ở nơi này mà có thể sống sót qua một thời gian ngắn. Trong lúc đối mặt với thanh phá bảo đó, ta nhớ vô cùng rõ ràng, lúc ấy ta có cảm giác mình không thể chắc chắn được việc mình có sống nổi hay không! Cảm giác mãnh liệt đó khiến ta không thể không thừa nhận thanh pháp bảo đó thật sự vô cùng kinh khủng!"
Vị hoàng đế này không chỉ vô cùng quả quyết bán đứng vị hộ pháp kia mà đồng thời còn nói cho Diệp Thiên biết tất cả những tin tức liên quan tới Lôi Hằng, thoái thác hết mọi trách nhiệm trong việc này.
Diệp Thiên đột nhiên phát hiện ra, hắn thật sự thích những người giống như vị hoàng đế này ở trong những cuộc đối đầu.
Bởi vì khi hắn dò hỏi những người như thế này, người ta sẽ hoàn toàn buông lỏng mà kể hết cho hắn những gì họ biết.
Cùng lúc đó, trong mắt hắn lộ vẻ suy tư.
Hắn ít nhiều có thể đoán được cây pháp bảo kia thông qua lời miêu tả của vị hoàng đế kia.
Bởi vì đây chính là thanh pháp bảo mà khi ấy hắn đã luyện chế, sinh mệnh thần thụ!
Chẳng trách vì sao Qủy Đạo Linh Nguyên lại thua trong tay người đó.
Linh Nguyên cũng không phải người có tu vi cao nhất trong số năm đệ tử của hắn năm đó, thế nhưng Linh Nguyên lại chính là người có nhiều thủ đoạn nhất và những thủ đoạn của hắn ta luôn vô cùng quỷ quái.
Khi ấy cho dù có bị vây quanh bởi mười vị cao thủ của Minh Đế thì với thủ đoạn của Linh Nguyên, nếu hắn ta thật sự muốn chạy trốn thì chắc chắn sẽ thành công.
Thế nhưng hắn ta lại bị trấn áp.
Điều này thật sự khiến Diệp Thiên không nghĩ ra nổi.
Mà bây giờ hắn có thể biết được trong cuộc vây quét đó có sự tham gia của sinh mệnh thần thụ.
Vậy thì tất cả mọi chuyện cũng dễ hiểu hơn rồi.
Sinh mệnh thần thụ chính là pháp bảo thần đạo, chuyên môn của nó chính là nắm giữ tất cả lực lượng của tà mà.
Mà tất cả những thứ mà Linh Nguyên tu luyện lại chính là quỷ đạo, hắn ta đi theo con đường tà đạo.
Cho nên lúc Linh Nguyên phải đối mặt với sinh mệnh thần thụ, anh ta chắc chắn sẽ không thể chống đỡ được, bị áp chế hoàn toàn cũng là hợp tình hợp lý mà thôi.
Diệp Thiên lại hỏi thêm: "Thế ông có biết, người mà khi ấy các ông vây quét kia, bây giờ đang ở nơi nào không?"
Vị hoàng đế kia nhanh chóng trả lời: "Vị trí cụ thể thì ta không biết, thế nhưng ta biết được phương hướng đại khái! Sau đó ta có trở về một chuyến, bởi vì lúc ấy người dẫn đầu kia quen mang theo quà để tặng cho ta. Lúc ta đến thì vừa khéo bọn họ đang thương lượng sẽ xử lý người kia thế nào, ta vừa lúc nghe được mọi thứ. Ta nhớ khi ấy bọn họ nói rằng âm khí trên người của người kia quá mạnh mẽ, nếu muốn trấn áp thì phải lựa chọn những nơi có dương khí mạnh mẽ. Sau đó bọn họ thấy ta tới thì không nói gì nữa, ta cũng chỉ nghe được có bấy nhiêu đó thôi."
Diệp Thiên hơi nhíu mày, suy tư.
Trên toàn bộ Thương Minh Đại Lục này, một nơi có dương khí mạnh mẽ mặc dù không nhiều lắm thế nhưng cũng không phải là quá ít.
Hơn nữa, Diệp Thiên biết được có một nơi trấn áp như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!