Sau đó Diệp Thiên đưa thuốc giải cho hoàng đế Vũ Quốc để ông ta giữ lại mạng sống của mình.
Cuối cùng trong lúc hoàng đế Vũ Quốc kia vẫn còn đang mê mang thống khổ, tâm trạng vẫn còn đang vô cùng phức tạp sau khi đã sống sót qua tai nạn, Diệp Thiên rời khỏi hoàng cung của Vũ Quốc này.
Còn về chuyện mà hắn đã đồng ý với Trương Mộc phải giết chết hoàng đế Vũ Quốc kia, kể từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, hắn không hề có chuẩn bị gì cho việc này.
Những chuyện đối đầu của những người này chính là những chuyện vui mà hắn thích nghe, thế thì sao hắn lại phải giúp họ tiêu diệt tai họa ngầm chứ?
Diệp Thiên khẽ mỉm cười, bắt đầu điều khiển kiếm quang chạy thẳng về phía núi Thương Long.
Hơn một tháng sau, cuối cùng Diệp Thiên cũng đã bay tới núi Thương Long.
Thương Long cũng không phải tên của một ngọn núi mà chính xác thì nó là chính là tên của một sơn mạch.
Dõi mắt nhìn theo sự trùng điệp bên trong ngọn núi Thương Long này.
Có rất nhiều những đỉnh núi lớn nhỏ, hơn nữa bên trong còn có những khu rừng rậm, đầm lầy lớn trải rộng.
Sơn thủy lượn lờ, xanh mát cả một góc trời.
Nếu xét riêng về hoàn cảnh ở nơi này thì có thể nói núi Thương Long chính là một nơi đất lành chim đậu.
Thế nhưng bởi vì con đường tu luyện của Minh Đạo hoàn toàn trái ngược với Ngũ Đạo của hắn.
Linh khí ở nơi sơn động rộng lớn này cũng không phải là tiên khí, mà xung quanh nó chỉ toàn là tử khí, lượn lờ khắp nơi.
Khiến cho một nơi núi rừng trùng điệp như thế này càng có cảm giác quỷ dị hơn.
Tông môn ở trên núi Thương Long này có đặt một tòa nhà cao sừng sỡ trên đỉnh núi này.
Cũng bởi vì Diệp Thiên tới nơi này cũng không phải để du sơn ngoạn thủy mà hắn tới đây là có mục đích rõ ràng.
Cho nên hắn không ngần ngại mà đi thẳng lên đỉnh núi kia.
Sau khi đi tới dãy núi Thương Long, Diệp Thiên nhanh chóng phát đọng thuật che giấu của quỷ đạo.
Bây giờ hắn đang ẩn nấp trong một góc của dãy núi Thương Long này.
Mặc dù hắn đã đổi u hổn, có thể che giấu được hơi thở của bản thân mình, thế nhưng vì để cẩn thận hơn, Diệp Thiên cũng không tiến vào bên trong tông môn này vào ban ngày.
Dù sao thì trên núi Thương Long này cũng đang được một vị cao thủ thuộc cảnh giới Minh Đế tam trọng trấn giữ.
Mặc dù cảnh giới và tu vi của Diệp Thiên cũng đủ để hắn có thể đối đầu với cao thủ của cảnh giới Minh Đế nhất trọng và Minh Đế nhị trọng thế nhưng khi đối đầu với một cao thủ Minh Đế tam trọng thì Diệp Thiên vẫn cảm thấy có chút ngần ngại.
Giống như lúc trước khi Diệp Thiên đối đầu trực tiếp với Mục Thanh Minh và Tạ Bất Tu, căn bản cũng không còn sức để đánh trả lại.
Ngoại trừ nghĩ cách để chống đỡ và né tránh ra thì cũng chỉ có thể sử dụng trấn long ấn bên trong hoàng kim thần long hồn trì hoãn để hắn cho thể thoát thân được.
Cho nên nếu bây giờ mà Diệp Thiên muốn đối phó với một cao thủ thuộc cảnh giới Minh Đế tam trọng thì hắn chỉ còn cách tăng thực lực của bản thân mình tới cảnh giới hư không thì mới có thể làm được điều đó.
"Ôi, nếu lúc ấy mà đưa Ma Gia tới đây thì chắc chắn sẽ gặp thuận lợi hơn rất nhiều."
Thực lực của Ma Gia tương đương với Minh Đế ngũ trọng.
Lực chiến đấu cao nhất ở ngọn núi Thương Long này chính là Minh Đế tam trọng vậy thì chắc chắn thực lực của Ma Gia có thể càn quét toàn bộ núi Thương Long này.
Đến lúc đó, đừng nói là thăm dò được tin tức của Linh Nguyên mà nếu muốn xóa sổ toàn bộ núi Thương Long này thì cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Thế nhưng ngay khi Diệp Thiên vừa nghĩ tới suy nghĩ này thì đã nhanh chóng gạt bỏ nó đi, bởi vì hắn không thể cứ lệ thuộc vào Ma Gia như thế được.
Dưới tình huống như thế, hắn nên dựa vào bản thân mình để đạt được mục đích thì sẽ tốt hơn.
Dựa theo những chuyện trước mắt thì bây giờ hắn và cung Minh Đế đã rơi vào giai đoạn một người chết thì một người mới sống được.
Dưới tình hình như thế thì Diệp Thiên sẽ phải đối mặt với sự truy đuổi không ngừng của các cao thủ ở cung Minh Đế.
Vì thế hắn thật sự không thể dựa vào người khác để ẩn núp cả đời được. Bây giờ hắn cũng chỉ còn cách tự tăng thực lực của bản thân mình lên, đây chính là con đường dễ đi nhất để có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Nếu như trong long hắn vẫn luôn có những suy nghĩ lệ thuộc vào người khác như thế thì sự tiến bộ của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cứ mãi giậm chân tại chỗ mà không tiến lên được.
Nếu thật sự là như thế thì đây chắc chắn sẽ là một đòn hủy diệt lên tương lai của Diệp Thiên.
Không chỉ có hắn không gượng dậy nổi, từ bỏ con đường mà hắn theo đuổi mà thậm chí hắn cũng không thể bảo vệ được những người mà mình quan tâm.
Cho nên Diệp Thiên quyết định để Ma Gia ở lại sa mạc Húc Nhật để hắn có thể trợ giúp Ác Nguyên tăng tu vi.
Đây chính là một kế hoạch lâu dài, Diệp Thiên phải nghĩ đủ mọi cách để có thể tăng thực lực của những người bên cạnh mình, thế nhưng điều này cũng không thể chỉ dựa vào một mình bản thân hắn.
Qua một khoảng thời gian, chờ cho thực lực của Ác Nguyên có thể tăng lên tới cảnh giới Hư Không, vậy thì người bên cạnh hắn sẽ có thêm một nhân tố mạnh để trợ lực cho hắn.
Cuối cùng chờ tới khi thời cơ đến thì có thể thực hiện kế hoạch mà họ đã định sẵn từ trước.
Lật đổ Minh Đạo, xây dựng lại võ đạo!
Thế nhưng những chuyện này cứ để sau rồi tính, việc mà hắn cần làm chính là cứu sống Linh Nguyên.
Sau khi Diệp Thiên thay đổi u hồn thì đi vòng vòng xung quanh sơn mạch Thương Long một chút.
Cuối cùng hắn lựa chọn ẩn núp ở một ngọn núi thấp trông vô cùng tầm thường, hắn bắt đầu mở một tòa phủ bên trong đó, sau đó nhanh chóng chui vào đó.
Chỉ như thế, Diệp Thiên ngồi bên trong tòa phủ nhỏ đó bắt đầu điểu khiển khí tức bên trong cơ thể, khôi phục trạng thái của mình, đồng thời ngồi chờ tới khi trời tối.
Một ngày cũng nhanh chóng trôi qua.
Chờ tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thiên mới lặng lẽ chui ra khỏi tòa phủ nhỏ.
Diệp Thiên lúc này giống như những u linh trong đêm tối, trôi lững lờ ở giữa ngọn núi Thương Long hùng vĩ này.
Hắn cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, mục tiêu của hắn đã vô cùng rõ ràng, hắn phải chạy tới đỉnh núi cao nhất của núi Thương Long này.
Lúc Diệp Thiên đi tới trước của núi Thương Long, đối diện hắn lúc này chính là một cảnh cửa vô cùng nguy nga hùng tráng.
Khi vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cũng không phải bởi vì sự hùng vỹ của cánh cửa này mà bởi vì hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng khí quen thuộc tỏa ra từ cánh cửa này.
"Lại còn dám ăn cắp bản quyền cách bố trí đại trận trước đây sao?"
Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên vẻ châm chọc.
Những người của minh đạo này ngoại trừ ăn cắp thành quả, bản quyền của người khác ra thì dường như cũng không hề sáng tạo ra thứ gì mới cả.
Mỗi khi hắn đi qua những nơi tông môn của Minh Đạo dường như hắn luôn phát hiện ra dấu vết trận pháp trước đây của mình.
"Xem ra không chỉ có Minh Thập Tam cung của Diệp Nam Thiên (叶南天) mới sùng bái, bắt chước trận pháp của mình mà toàn bộ những người ở Minh Đạo đều làm như thế. Họ bắt chước không phải vì muốn làm như thế mà bởi vì bọn họ thật sự không có ý tưởng nào mới cũng như không có thiên phú trong lĩnh vực này!"
Sau khi tổng kết lại mấy nơi mà mình đã từng đi qua, cuối cùng Diệp Thiên cũng nhìn thấu những người ở Minh Đạo, biết rằng bọn họ còn thiếu sót rất nhiều trên con đường tạo ra những trận pháp.
Đây chính là chuyện vui mà Diệp Thần biết được.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!