Chỉ thấy Diệp Thiên lắc mình một cái đi tới trước mặt bàn tay đen kia, sau đó đâm một kiếm ra.
Tru Thiên Kiếm trực tiếp xuyên qua tầng tầng gợn sóng không gian, dường như xuyên thấu qua một bờ không gian khác, trực tiếp chém vào hư không.
Mà nửa đoạn Tru Thiên Kiếm không có vào hết trong hư không lại biến mất một cách kỳ dị trước mặt Diệp Thiên.
Theo đoạn kiếm không vào hết trong hư không truyền tới một tiếng hét thảm từ một chỗ không gian khác.
Sau đó gợn sóng càng tăng lên, trước mặt Diệp Thiên xuất hiện một sinh vật hình người dáng dấp gầy guộc, thấp bé.
Cái sinh vật hình người này đã bị Diệp Thiên đâm xuyên một kiếm ngay mi tâm, không thể nào sống được nữa.
Diệp Thiên rút Tru Thiên Kiếm về, quan sát sinh vật kỳ lạ trước mặt một chút.
Bề ngoài sinh vật màu đen này khá giống với con người. Nhưng toàn thân của hắn màu đen nhánh, khô cằn, làn da nhăn nheo. Trên đỉnh đầu chỉ có vài sợi tóc thưa thớt.
Ngũ quan lớn hơn con người rất nhiều, chen chúc nhau trên mặt, lộ ra vô cùng dữ tợn.
Mà tay chân của hắn lại mảnh mai, ngắn nhỏ, nhìn qua khiến người có cảm giác tràn đầy năng lượng. Hơn nữa bì Diệp Thiên chặt tên đó hai kiếm, cho nên hắn có thể cảm nhận rõ cường độ cơ thể của sinh vật màu đen này còn mạnh hơn cả cao thủ nhất trọng Minh Đế Cảnh bình thường.
Bởi vì trong tay Diệp Thiên là tru tiên kiếm, nếu là cao thủ nhất trọng Minh Đế Cảnh bình thường mà bị Diệp Thiên đâm vào mi tâm như vậy, chắc chắn đầu của tên kia đã bị kiếm khí làm cho nổ thành vụn phấn.
Nhưng sinh vật màu đen này không như vậy, chỉ bị đâm xuyên mi tâm nên chết thôi, đầu cũng không bị nổ tung.
Bởi vậy có thể thấy được, cường độ thân thể của sinh vật này kinh khủng tới mức nào.
Cũng may trong tay Diệp Thiên là thần binh, nếu như là binh khí bình thường, hắn cũng không chắc mình có thể tạo thành tổn thương nào cho cái sinh vật này không, càng đừng nói tới có chém chết được tên đó hay không.
Sau khi giết chết sinh vật này, sự cảnh giác trong lòng Diệp Thiên cũng không buông lỏng.
Hắn tiếp tục tản thần thức của mình ra, từng bước mà đi lên.
Chỉ là lần này, hắn cũng không thu hồi Tru Tiên Kiếm lại mà xách theo trên tay, luôn trong cảnh giới đề phòng.
Bời vì căn bản hắn không tin tưởng sinh vật màu đen này chỉ có một con thôi.
Từ trên người con sinh vật màu đen này hắn có thể cảm nhận được một sợi tử khí, hắn suy đoán loại sinh vật này là do Minh Đạo bồi dưỡng ra.
Cũng không biết bọn họ có bao nhiêu loại sinh vật màu đen này, đồng thời cũng không biết được mục đích khi họ bồi dưỡng ra loại sinh vật này để làm gì.
Chỉ là những chuyện như này, về sau chắc chắn cũng sẽ tra ra manh mối.
Mà việc quan trọng bây giờ chính là nhanh chóng leo lên núi Lư Dương tìm ra động Tử Dương mới được.
Sau đó, mỗi bước khi Diệp Thiên bò lên núi thì hắn đều gặp một hai con sinh vật màu đen kia tấn công.
Đã có kinh nghiệm trước đó, Diệp Thiên nhẹ nhàng giải quyết hết những con sinh vật này.
Ưu thế duy nhất của những con sinh vật màu đen này là, chúng có thể lợi dụng không gian, che giấu thân hình và khí tức của mình. Đồng thời có thể ra tay tập kích đối phương một cách không lường trước được.
Nhưng sau khi thấy rõ phương thức tấn công của chúng, Diệp Thiên không hề e ngại phương thức này nữa.
Bởi vì trình độ thần thức của hắn đã rất nhạy cảm, chỉ cần sinh vật màu đen kia dám nhô ra một bộ phận nào khỏi không gian, dù chỉ là một đầu ngón tay, Diệp Thiên cũng có thể bắt được tung tích của nó ngay lập tức.
Mà sau khi bị Diệp Thiên bắt được tung tích, vậy kết cục của những con sinh vật này chỉ có một, đó chính là chết.
Mà bây giờ, Diệp Thiên không cần phải so chiêu với bọn chúng. Một khi phát hiện ra tung tích của sinh vật màu đen kia, hắn lập tức cắm Tru Tiên Kiếm vào bên trong không gian, trực tiếp một kiếm mất mạng.
Cho nên dọc theo đường đi về phía trước, Diệp Thiên đều là có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, vững chân tiến gần tới đỉnh núi.
Nhưng ngay lúc hắn lên tới đỉnh núi, trong lòng Diệp Thiên lập tức xuất hiện báo động.
Diệp Thiên lập tức dừng bước, thiết lập đề phòng sự rung động của không gian xung quanh.
Quả nhiên chỉ sau một lúc, không gian xung quanh đột nhiên cùng lúc xuất hiện mấy chục dao động gợn sóng. Mà theo sau mỗi dao động đều có những sinh vật màu đen duỗi tay ra bắt hắn.
Những sinh vật này cách thân thể của Diệp Thiên vô cùng gần.
Bọn vừa mới xuất hiện, đã cầm theo vũ khí trong tay đâm tới những vị trí khác nhau trên người Diệp Thiên.
Mà đối với cả đống lích nha lích nhích công kích này, trước tiên Diệp Thiên thu hồi Tru Thiên Kiếm sau đó chuyển tay lấy ra Dao găm Thí Thần.
Bởi vì khi dùng Tru Thiên Kiếm đối phó với đám sinh vật màu đen này chỉ có thể dùng một kiếm giải quyết một con.
Cho dù kiếm pháp của Diệp Thiên có nhanh tới đâu thì hắn cũng chỉ có thể giải quyết được năm sáu con đang tấn công về phía thân thể mình.
Mà mấy chục đường tấn công kia thì hắn lại không có cách nào ngăn cản.
Nhưng Dao găm Thí Thần lại không giống như vậy có thể mở ra không gian Dao găm Thí Thần là có thể không nhìn khoảng cách mà vẫn có thể giết chết những vật trốn phía sau không gian đó.
Sau khi lấy ra Dao găm Thí Thần, Diệp Thiên không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên huy động tính công kích của Dao găm Thí Thần ra, hung hăng chém về phía những gợn sóng đang tồn tại trong không gian kia.
Với tu vi bây giờ của Diệp Thiên, chỉ trong chớp mắt đã chặt ra cả trăm đao, mà những sinh vật màu đen trốn không gian kia cũng lập tức bại lộ trước mặt Diệp Thiên dưới sự sắc bén của Dao găm Thí Thần.
Khi bọn chúng vừa mới bại lộ, đao mang của Dao găm Thí Thần sẽ chặt chém trên người của bọn chúng, nên những sinh vật màu đen này không có cách nào ngăn cản được tính sắc bén của Dao găm Thí Thần và sẽ trực tiếp bị chặt thành hai đoạn.
Chỉ sau khoảng ba nhịp hô hấp ngắn ngủi, xung quanh Diệp Thiên đã tản ra mấy chục cỗ thi thể bị chặt ra thành hai đoạn của đám sinh vật màu đen kia.
Sau khi giết hết những sinh vật này, Diệp Thiên không hề dừng lại, trực tiếp lướt dọc lên đỉnh núi.
Thật ra khi những sinh vật màu đen kia vừa mới xuất hiện, hắn đã có sáng tỏ trong lòng mình.
Những sinh vật này không màng tới mạng sống để ngăn cản mình đi lên đỉnh núi vậy chắc chắn trên đỉnh núi có thứ không muốn cho Diệp Thiên biết tới.
Cho nên sau khi lên tới đỉnh núi, Diệp Thiên lập tức tản thần thức của mình ra.
Hắn cẩn thận lục soát mỗi chỗ, cảm nhận mỗi biến hóa xung quanh.
Ngay lúc thần thức của hắn tản ra, đột nhiên không gian xung quanh xông ra mấy trăm con sinh vật màu đen.
Những sinh vật màu đen này vừa hiện thân, đã lập tức ẩn lại vào bên trong.
Chỉ lấp lóe vài cái là tới ngay bên người Diệp Thiên, bao vây bốn phía xung quanh Diệp Thiên.
Nhìn những sinh vật màu đen đang bao vây mình, trong chớp mắt Diệp Thiên đã động tới sát ý.
Chỉ thấy hắn hừ một tiếng, dẫn theo Dao găm Thí Thần chém ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!