Lúc này, trên mặt người áo đen cũng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
“Thánh Khư thủy tổ, đã đến lúc phải kết thúc rồi!”
Nói xong, người áo đen giơ binh khí trong tay lên chém về phía Diệp Thiên.
Đúng lúc binh khí chuẩn bị chạm vào Diệp Thiên, đôi mắt của hắn đột nhiên mở ra.
Sau đó, một luồng khí tức cuồn cuộn ngất trời lập tức tỏa ra từ người hắn.
Ầm một tiếng, không gian trong phạm vi hàng trăm kilomet xuất hiện những chấn động dữ dội.
Bỗng chốc, gió nổi mây vần, kinh thiên động địa, cứ như ngày tận thế sắp đến vậy.
Mà người áo đen đứng cách Diệp Thiên rất gần đã trực tiếp bay ngược ra dưới áp lực của luồng khí tức này.
Vũ khí trong tay anh ta thậm chí còn bị vỡ tan tành ngay khi vừa chạm vào nó.
Trên cơ thể người đàn ông mặc áo choàng đen cũng bắt đầu phát ra âm thanh của những chiếc xương gãy vụn.
Lúc này, trong mắt người áo đen tràn đầy vẻ sợ hãi.
Ánh nhìn về phía Diệp Thiên cũng không còn vẻ tùy tiện cùng kiêu ngạo trước đây.
Hiện tại, anh ta thậm chí không có tâm trạng đi ghen tị với Diệp Thiên nữa, mà lập tức trở nên sợ hãi.
Bởi vì sức mạnh bùng nổ của Diệp Thiên lúc này không hề cùng đẳng cấp với anh ta.
Cái sức mạnh mà anh ta chỉ cảm nhận được ở một người, đó là Minh Đế tối cao của Minh Đạo!
Lúc này, trong lòng người áo choàng đen chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là chạy trốn.
Cơ thể của anh ta đã bị khí tức của Diệp Thiên thổi bay về phía sau hàng ngàn dặm.
Dọc đường không biết đã xuyên qua bao nhiêu đỉnh núi trước khi đáp xuống mặt đất.
Lúc này, người áo đen đã không còn khúc xương nào hòa chỉnh nữa, toàn thân vặn vẹo biến dạng, cả người bê bết máu.
Nếu không phải nhờ có tu vi mạnh mẽ, e rằng anh ta đã không giữ nổi mạnh sống.
Cùng lúc này, khí tức trên người Diệp Thiên vẫn đang tỏa ra bên ngoài, từ mấy vạn dặm lúc đầu, giờ đã mở rộng phạm vi tới mấy chục vạn dặm.
Người áo đen vốn dĩ muốn chạy trốn, nhưng áp lực từ khí tức của Diệp Thiên lại khiến anh ta nằm bẹp trên mặt đất như một vũng bùn, không thể nhúc nhích.
Không biết phải mất bao lâu, khí tức của Diệp Thiên mới từ từ tản đi hết.
Hắn cũng đứng dậy sau trạng thái ngồi xếp bằng ban đầu.
Vừa đứng lên, bóng dáng liền biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trước mặt người mặc áo choàng đen.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên đến, mắt người áo choàng đen lộ ra vẻ sợ hãi.
“Anh...”
Người đàn ông áo choàng đen đang định nói thì Diệp Thiên đã giơ tay lên, phất nhẹ một cái về phía anh ta.
Giọng nói của người áo choàng đen đột ngột dừng lại, toàn thân nổ tung tại chỗ, hóa thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Người áo đen này chỉ là một tên lâu la, vậy mà lại dám xúc phạm hắn, đương nhiên phải giết thẳng tay.
Diệp Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận tu vi sục sôi trong cơ thể ngay lúc này.
“Cảnh giới Hư Không tầng thứ sáu... Cuối cùng đã trở lại rồi!”
Lúc này, Diệp Thiên cuối cùng đã hoàn toàn khôi phục được tu vi của cơ thể lúc trước, hiện tại hắn đã trở lại đỉnh cao phong độ.
Với tu vi hiện tại, trong toàn bộ Minh Đạo, chỉ có Minh Đế mới có thể đấu ngang hàng với hắn.
“Đã đến lúc khôi phục lại Ngũ Đạo rồi, Minh Đạo nên bị xóa sổ khỏi thế giới này!”
Nói xong, bóng dáng Diệp Thiên lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Với tu vi hiện tại, việc đi lại của Diệp Thiên không cần phải bay nữa mà trực tiếp xuyên qua không gian.
Khi hình bóng của Diệp Thiên xuất hiện trở lại thì hắn cũng đã đến một thành phố cách xa vị trí ban đầu hàng chục tỷ kilomet.
Thành phố này được gọi là thành Thiên Hà, là thành phố nằm sát biên giới Thương Minh giới nhất.
Sau khi toàn bộ Thương Minh giới bị Minh Đạo chiếm đóng, họ đã xây dựng nên hàng nghìn thành phố.
Mỗi một tòa thành đều rộng lớn mênh mông, ít nhất cũng khoảng mấy chục tỷ kilomet.
Hầu hết những người trong Minh Đạo đều sống ở những thành phố này.
Còn những nơi ngoài thành phố được họ gọi là những vùng đất hoang.
Trước khi Diệp Thiên đến, những vùng đất hoang này là khu vực chính mà người Ngũ Đạo sinh sống.
Ở những vùng đất hoang này, điều kiện sống vô cùng khó khăn.
Không chỉ có chút linh khí mỏng manh, mà khắp nơi đều có dã thú hung hãn, nguy hiểm trực chờ.
Kể từ khi Diệp Thiên xuất hiện, hắn đã để lại dấu chân của chính mình trên từng thành phố, tiêu diệt hết các gia tộc và tông môn.
Khiến cho tuyến phòng thủ của các thành phố trong Minh Đạo này trở nên kém vững chắc hơn.
Lúc này, một số người của Ngũ Đạo rải rác ở bên ngoài cũng bắt đầu tiến vào sinh sống trong thành phố.
Đối với những người Ngũ Đạo tiến vào thành này, người Minh Đạo cũng không còn xa lánh họ, hễ thấy ai thì đuổi người đó như hồi trước nữa.
Bây giờ họ đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần những người trong Ngũ Đạo không làm tổn hại đến lợi ích của họ, họ cũng sẽ coi như không thấy gì.
Nhưng ngay cả như vậy, hầu hết người dân của Ngũ Đạo vẫn tiếp tục sống trong vùng đất hoang.
Bởi vì Diệp Thiên không thể thay đổi hành vi của toàn bộ người Minh Đạo trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Tư tưởng bài xích Ngũ Đạo của người dân Minh Đạo đã ăn sâu vào tâm trí họ hàng tỷ năm.
Bởi vậy mà người Ngũ Đạo có thể vào tiến vào thành chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Hiện tại, Diệp Thiên đã hồi phục sức mạnh nên không còn cần phải ẩn náu như trước nữa.
Vì vậy hắn quyết định phát động phản công Minh Đạo ngay từ bây giờ.
Thương Minh giới này vốn là thuộc về Ngũ Đạo.
Sau khi bị người của Minh Đạo chiếm lấy địa bàn, người dân Ngũ Đạo sống còn không bằng con trâu con bò.
“Đã đến lúc đuổi đám người ngoại lai này đi rồi!”
Nói xong, Diệp Thiên bèn lao xuống, trong nháy mắt đã tới một thành phố.
Thần niệm của Diệp Thiên đột nhiên tản ra, sau đó, toàn cảnh thành Thiên Hà đã hiện lên rõ nét trong đầu hắn.
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó, trên người hắn phóng ra vô số kiếm khí.
Những luồng khí kiếm này phân tán ra mọi hướng, bắn về mọi ngóc ngách của thành phố.
Chỉ trong chốc lát, khắp thành Thiên Hà vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.
Sau nửa giờ, toàn bộ thành Thiên Hà đã không còn một bóng người.
Lúc này, trên mặt đất thành Thiên Hà, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng lên trời.
Diệp Thiên chỉ mất nửa giờ để tàn sát tất cả những người Minh Đạo trong thành Thiên Hà.
Sau đó, hắn phất tay một cái, hơi máu tanh nồng liền nhanh chóng tiêu tan.
Những xác người Minh Đạo chất đầy trên mặt đất cũng hóa thành cát bụi dưới cái phất tay của Diệp Thiên.
Cuối cùng, Diệp Thiên tập trung ý niệm, một luồng gió lập tức nổi lên trong thành Thiên Hà, toàn bộ bụi bặm trên mặt đất đều bị cuốn đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!